Vị vương gia cuối cùng của vương triều Đại Hạ, vì nữ tử mình yêu thầm nhiều năm, mà quay trở lại hoàng cung, hoàng đế hẹn gặp hắn ở Tần phủ, khi vị Vương gia kia đến nơi, Tần phủ lại đột nhiên gặp một trận hỏa hoạn kinh khiếp..
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?” Tại một tiệm mì Dương Xuân bên ngoài thành Đông, một đám hài tử tóc còn để chỏm, vây quanh một nam tử trẻ tuổi, ánh mắt lấp lánh, khát vọng nghe hết kết cục câu chuyện.
Nam tử trẻ tuổi vừa định mở miệng nói, thì bà chủ tiệm mì Dương Xuân đã thò mặt ra kêu lên: “Mì Dương Xuân mười chén, xong rồi.”
Nam tử trẻ tuổi lập tức tươi cười, hai chân vừa nhấc, thân mình chuyển tới trước quầy, “Ăn mì thôi.”
Đám hải tử kia cũng xúm xít chạy theo, tuy rằng cũng muốn ăn mì, nhưng bọn chúng càng quan tâm kết cục của câu chuyện nhiều hơn, một đứa bé trong đó bò lên trên ghế hỏi: “Vậy có phải Hồ Bát Bát kia đã bị thiêu chết không?”
Nữ tử đang rửa chén bên cạnh liền phát ra tiếng “loảng xoảng”, làm bể một cái chén, thái độ cực kỳ nhẫn nhịn.
Bà chủ tiệm đúng lúc đi tới, “Nếu không ăn mì thì ta sẽ đổ đi đấy.”
Chỉ trong nháy mắt, đám người tán ra các bàn xung quanh.
Lúc này, nữ tử rửa chén mới đứng dậy đi tới, khẩn cầu nói với nam tử trẻ tuổi: “Đại cô gia của ta, mỗi lần kể lại câu chuyện có thể đừng dừng ở đúng chỗ này hay không? Ta đã bị người ta cho là chết một trăm linh tám lần rồi.”
“Ai bảo bà chủ tiệm của ngươi, lần nào cũng đúng chỗ này thì cắt ngang chứ.” Nam tử trẻ tuổi trưng ra một nụ cười, phong thái như xưa, chỉ trong nháy mắt đã có thể lấy đi trái tim của biết bao thiếu nữ.
Không cần đoán, bà chủ tiệm mì kia chính là ta, còn tên khốn kiếp phóng điện khắp nơi này, chính là người đã cứu sống Hồ Bát Bát từ trong biển lửa, sau đó đến đây làm bạn với ta, Hạ Phượng Phiên.
Ta ho nhẹ một tiếng, các thiếu nữ ở bốn phía thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạ Phượng Phiên.
Vì thế ta quay đầu nói với Hồ Bát Bát: “Đừng rửa chén nữa, ra sau bếp lấy tấm ván gỗ lên đây cho ta.”
Hồ Bát Bát nói: “Tiểu thư, bạo lực gia đình là không được hoan nghênh đâu.”
Ta đi về phía Tiểu Hổ Tử, giật cây bút trong tay nó, “Ta phải làm cái khố trinh tiết cho hắn, trên đó đề tên của ta, tránh khỏi việc một ngày nào đó hắn bị người ta gặm đi mất, mất công ta phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm hắn trở về.”
Hồ Bát Bát hiểu ý, xoay người đi ra sau bếp.
Hạ Phượng Phiên lại lộ ra hàm răng trắng tinh, rồi lập tức ôm lấy ta nói: “Ta vẫn luôn là mì Dương Xuân của nàng, nàng muốn ăn thế nào thì ăn thế đó, còn phải làm một sợi dây xích chó cho ta làm gì?”
Dứt lời, liền hôn lên môi ta “chụt” một tiếng, sau đó là ăn sạch ta.
Ta lại bị hắn lừa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT