Hai nàng Oanh Nhi, Yến Nhi cũng kề sát vào, hơi thở như hoa lan thổi vào tai hắn, nói: “Tô công tử, có nhớ chúng ta không?”

Tô Thảng ôn lại cảnh ngày xưa trái ôm phải ấp, thơm nồng ngọt ngào vui sướng, lúc này hắn mới nhớ ra, đường đường Tô Thảng công tử là rất biết cách dỗ dành nữ tử, huống chi hắn ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, trẻ trung lại nhiều tiền, có nữ nhân nào mà không muốn tự động hiến thân.

Hắn không khỏi cợt nhả nói: “Nhớ chứ, ngày nào cũng nhớ, mỗi người ngoan ngoãn rót cho ta một chung xem nào.” Ba nữ tử cười duyên dáng, ngoan ngoãn đi rót rượu, mỗi người một chung.

Tô Thảng nhìn lại thấy người bằng hữu tốt Thành Mính đã đến từ lâu, đang một mình ngồi ngay ngắn tự rót rượu mà uống. Yến Nhi thấy hắn chỉ uống một mình, rót xong một chung cho Tô Thảng, cũng mỉm cười rót cho hắn. Thành Mính thản nhiên nhận lấy nhưng không hề đáp lại đôi mắt cười quyến rũ của nàng ta.

Tô Thảng nghĩ, người này vẫn mang bộ dạng cũng không có hứng thú gì đối với nữ nhân. Sau khi chào hỏi xong, hắn cởi giày, ngồi vây quanh cùng một chỗ với Hoàn Lãng Tình và Thành Mính, hoà thuận vui vẻ.

“Hạ Hầu lão đệ đâu?” Tô Thảng hỏi, chỉ còn một mình Hạ Hầu Quỳnh chưa tới.

“Xem như hắn xui xẻo, Hoàng Thượng bảo hắn chuẩn bị xuất chinh diệt phỉ, còn đang bận đến chết khiếp.” Hoàn Lãng Tình tỏ ra hết sức thương hại.

“Ai bảo hắn là tân khoa Võ Trạng Nguyên, tất nhiên phải cút cung tận tụy cho triều đình.” Thành Mính tuy nói lời này nhưng biểu hiện không hề tỏ ra vui vẻ khi người gặp họa.

Tô Thảng dùng khuỷu tay thúc vào ngực hắn: “Con người thành thật như ngươi cũng biết bỏ đá xuống giếng nhỉ. Cẩn thận Hoàng Thượng lại bảo ngươi đi làm giám quân, ngươi nhất định sẽ chết.”

“Ta không có mạng tốt như vậy.” Thành Mính cười khổ.

“Đúng rồi, nói về chuyện của ngươi đi, rốt cuộc thì đã tìm được nữ tử kia chưa?” Hoàn Lãng Tình quan tâm hỏi Thành Mính.

“Nữ tử nào cơ?” Tô Thảng không biết gì về chuyện này.

Hoàn Lãng Tình trừng hắn một cái: “Chính là người quen biết hôm hội hoa đăng Nguyên Tiêu đấy! Chẳng phải lúc đó ngươi đã cười nhạo hắn, cả nửa ngày không hỏi được tên người ta hay sao?!”

“A!” Tô Thảng cười ha ha, xấu xa nói với Thành Mính, “Đối phó với nữ nhân ngươi thật sự quá khiêm tốn, hôm khác huynh đệ dạy ngươi hai chiêu vậy.”

“Không cần. Nghe nói ngươi đến Thượng Thực Cục giám sát chất lượng món ăn trong tiệc chúc thọ, cứ luôn đối chọi gay gắt với nữ nhi của Phụng Ngự đại nhân phải không?” Thành Mính cũng không ngốc, biết lấy công làm thủ.

“Đúng vậy, là ‘ đánh nhau ’ đến gay gắt.” Tô Thảng liếc mắt nhìn Hoàn Lãng Tình một cái, nhất định là người này lắm chuyện, cọ cọ cánh mũi nói, “Nàng ta tính tình nóng nảy, ai làm tấn công của nàng ta, nhất định sẽ bị nàng ta đánh chết.”

Nói xong, hắn thoải mái dựa vào đùi Điệp Nhi. Điệp Nhi cười khúc khích, cầm bầu rượu rót vào miệng hắn.

Thành Mính lắc đầu: “Ngươi cứ luôn mang bộ dáng như vậy, khó trách lần nào phụ thân của ngươi ra ngoài cũng không yên tâm.”

Hoàn Lãng Tình khoan thai mỉm cười nói với Tô Thảng: “Đúng vậy, tốt nhất là hôm nay ngươi cẩn thận ngôn ngữ và hành vi của mình, ta có mời Lư tiểu thư đến đây.”

Tô Thảng “Phụt” một tiếng phun rượu trong cổ họng ra một nửa, lập tức ngồi thẳng dậy.

“Cái gì, ngươi muốn ta chết sớm hay sao? Ngày nào ở trong cung cũng gặp nàng ta còn chưa đủ à? Chẳng phải nói hôm nay chỉ bốn người chúng ta …. À ba người gặp mặt sao?”

Vì sao tên Hoàn tiểu tử này lại mời Lư Tú Nhi đến? Chẳng lẽ hắn ta thật sự động tâm rồi? Tô Thảng âm thầm nhíu mày. Bỏ đi, tới thì sẽ tới, cứ nhân cơ hội này tác hợp cho hai người bọn họ, hắn không tin rằng hai người bọn họ ở bên nhau mà công chúa lại thờ ơ được.

“Ngươi không cần phải lo lắng. Không phải người không biết thói quen dùng cơm của mình, thức ăn ở tửu lầu này ngươi đã nôn ra bao nhiêu lần có nhớ không? Chẳng qua ta chỉ muốn ăn một bữa đường hoàng, mới mời Lư tiểu thư đến chỉ điểm cho nhà bếp một chút, nấu một vài món ăn có thể dùng với rượu cho chúng ta, đâu phải là hại ngươi.” Hoàn Lãng Tình không hề hay biết những gì đang xoay chuyển trong đầu óc Tô Thảng, quan tâm trả lời.

Tô Thảng gãi đầu, tên Hoàn tiểu tử này dường như cũng ngây thơ hệt như Nhạc An công chúa. Hắn ta thật sự là vì hắn, chứ không phải dụng tâm kín đáo sao?

Có quỷ mới biết…

Thành Mính vỗ tay cười to: “Tô huynh, ta chưa từng gặp qua nữ tử có thể khiến cho ngươi sợ hãi, lần này nhất định phải mở mang tầm mắt một chút.”

Tô Thảng hậm hực nói: “Ai sợ nàng ta? Nàng ta thấy ta là sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều.”

Lư Tú Nhi gót sen nhẹ nhàng, đã đến ngoài cửa, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, nhoẻn miệng cười, đẩy cửa đi vào.

Nhưng mà, nụ cười trong ánh mắt nàng lập tức dừng lại ở một hình bóng khác, cả người không khỏi ngơ ngác sửng sốt, máu toàn thân dường như đều chảy về đỉnh đầu khiến khuôn mặt nàng đỏ lên một mảnh.

Người kia là … Thành Mính.

Lư Tú Nhi đột nhiên cảm thấy choáng váng. Thành Mính cũng đồng thời nhận ra nàng, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên sự kinh ngạc. Bốn mắt nhìn nhau, giống như thời gian quay lại lúc đó.

“Lư tiểu thư!” Hoàn Lãng Tình vui vẻ đứng lên, hôm nay Lư Tú Nhi giống như một món điểm tâm thơm ngọt, càng có vẻ cao quý thanh lệ. Mỗi lần nhìn thấy nàng hắn lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, đặc biệt là, khi Tô Thảng và Lư Tú Nhi cùng xuất hiện ở trước mặt hắn, Hoàn Lãng Tình biết, sắp có trò vui để xem.

Lúc này, Thành Mính lại giống như bị người ta đánh một quyền, khuôn mặt trắng trẻo có chút sầu bi. Hắn cẩn thận nghĩ lại những gì vừa rồi Tô Thảng nói, lại nhớ tới biểu hiện của Tô Thảng, đột nhiên nhận ra mình đã lâm vào một cục diện lưỡng nan.

Lư Tú Nhi lên tiếng, gần như là thì thào. Đáng lý ra nàng đã phải nghĩ tới, Hoàn Lãng Tình sẽ mời những ai đến đây, còn không phải chính là Tứ Công Tử kinh thành bọn họ sao, nàng vốn dĩ phải đoán được Thành Mính cũng sẽ ở đây... Nhưng vì sao lại gặp hắn trong tình cảnh thế này...

Thành Mính trong lòng u sầu ảm đạm, nhìn thấy Tô Thảng giống như con khỉ linh hoạt nhảy đến bên cạnh Lư Tú Nhi, trưng ra khuôn mặt như cá khô nói: “Thượng Thực Cục không có chuyện gì làm à?”

Lư Tú Nhi không nói nên lời, chỉ là lắc đầu. Ba nữ tử thanh lâu kia nhìn nàng bằng ánh mắt đầy khiêu chiến, càng khiến nàng hụt hẫng. Nàng ở đây làm gì, ở đây để người ta nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường, cảm thấy thân phận của mình đã bị hạ thấp giống như bọn họ.

Tô Thảng nhận ra Lư Tú Nhi không được tự nhiên. Bình thường cho dù nàng có giận dữ cũng rất sôi nổi rực rỡ, giống như giọt dầu sôi trong nồi vui vẻ mà nhảy lung tung, vô cùng linh hoạt. Nhưng lúc này lại ảm đạm mất đi Ánh sáng, giống như không vui khi nhìn thấy hắn ở cùng một chỗ với ba nữ tử kia. Hắn nhớ tới tình cảnh hôm qua ở trà lâu, khi nàng nhìn thấy hai người Ngũ phu nhân cũng có biểu hiện như vậy, trong lòng không khỏi có vài phần tự đắc. Lư Tú Nhi không vui vì chuyện này, tất nhiên là trong lòng có hắn.

“Vậy ngươi đi nấu cơm đi, lát nữa ta sẽ tới chỉ điểm một chút, miễn cưỡng để các huynh đệ ta nếm thử.” Tô Thảng mở miệng nói một câu rất tùy tiện nhưng thực tế là khẳng định mối quan hệ thân thiết giữa hai người. Hắn đột nhiên nhớ ra, chỉ vào Thành Mính nói: “Đây là Thành học sĩ, giới thiệu cho ngươi biết một chút. Thành Mính, đây là thiên kim của Lư đại nhân ở Thượng Thực Cục.”

Lư Tú Nhi gật đầu với Thành Mính, lại nỗ lực khống chế cảm xúc mênh mông của mình. Nhất định phải nỗ lực nhẫn nhịn, giả vờ không quen biết. Nàng không thể không ngụy trang, bởi vì sợ một khi nhận nhau thì sẽ không khống chế được sự nhớ nhung mấy tháng vừa qua, thổ lộ với hắn mà không mang những người xung quanh nữa.

Đôi mắt Thành Mính dâng đầy ưu thương, nỗ lực kéo khóe miệng thành một đường cong miễn cưỡng, rồi lại ủ rủ buông xuống. Hắn vô cùng hối hận, vì sao lúc trước lại không hỏi tên nàng, để sau đó cứ luôn đau khổ đi tìm mà không thấy. Bây giờ gặp lại, đôi mắt nàng đã trở nên vô cùng phức tạp và mờ mịt. Tuy rằng nàng nhìn hắn, nhưng khóe mắt lại không phải là hắn.

“Ta… Phòng bếp ở đâu?” Lư Tú Nhi khó khăn lắm mới nói ra được những lời này, Điệp Nhi, Oanh Nhi, Yến Nhi che môi đỏ cười ha hả. Tô Thảng hung tợn trừng mắt liếc ba người bọn họ một cái, ba người hoảng sợ vội vàng yên tĩnh lại.

Lư Tú Nhi hít sâu vào mồm hơi nỗ lực bảo mình phải đứng ở ngoài cuộc, ánh mắt và nụ cười của bọn họ nàng đều phải vứt ra sau đầu. Chỉ có sự ai oán trong mắt Thành Mính thì nàng nhìn thấy rất rõ ràng, cũng càng đau đớn đến khắc cốt ghi tâm. Dường như nàng cũng nhận ra hắn có suy nghĩ giống mình, nhưng lại không có cơ hội bày tỏ nỗi lòng.

Thân ảnh cao lớn của Hoàn Lãng Tình bỗng dưng ngăn cản toàn bộ tầm mắt của Lư Tú Nhi, lại tỏ ra khiêm tốn, nói với nàng: “Để ta dẫn đường cho nàng, mời Lư tiểu thư.”

Thịch thịch thịch…, Lư Tú Nhi bước xuống lầu mà trái tim vẫn còn bên trên. Thật là kỳ lạ, hình bóng Tô Thảng cũng đột nhiên xông vào trong trái tim hỗn loạn của nàng.

Rốt cuộc là mình bị làm sao vậy?

Hoàn Lãng Tình quay trở lại phòng tiệc, phát hiện hai người kia đều thất thần. Tô Thảng vui vẻ thì có thể lý giải, Lư Tú Nhi ở phòng bếp, hắn nhất định rất chờ mong có thể thưởng thức món ăn do nàng nấu. Thành Mính mới là kỳ lạ nhất, từ khi nhìn thấy Lư Tú Nhi, dường như nhớ ra chuyện quan trọng gì đó, cứ luôn trầm ngâm không nói.

“Ta…” Tô Thảng đột nhiên đứng lên, “Nàng ta động tay động chân, lỡ như nấu không tốt thì không hay… ta phải đi xem một chút.”

Khẩu thị tâm phi. Hoàn Lãng Tình và Thành Mính đều trông thấy rõ ràng. Tô Thảng không nói lời thứ hai đã cất bước bỏ đi.

“Ở đời vui vẻ thì nên tận hưởng.” Thành Mính rầu rĩ không vui uống một chung, nhưng không nhìn thấy sự vui vẻ chút nào.

Hoàn Lãng Tình thấy hắn đã nói chuyện thì liền giật mình, bèn rót cho hắn một chung, cười nói: “Ngươi thấy hai người bọn họ có xứng đôi không?”

Thành Mính run rẩy đôi mi: “Vì sao lại phải nghĩ bọn họ là một đôi?”

“Tô lão bá vì con trai, đã cố ý đến Lư gia cầu quá thân, đáng tiếc là sau khi sắp xếp cho Tô Thảng đi xem mắt thì lại bị hắn phá hỏng. Nhưng mà ta đã nói với ông ấy, hai người bọn họ vẫn còn có duyên phận với nhau… haha.”

Thành Mính cố đè nén chua xót trong lòng, hỏi: “Vì sao Lư tiểu thư phải chịu trách nhiệm chuyện ăn uống của hắn?”

Hoàn Lãng Tình chau mày: “Bây giờ có lẽ còn chưa thành. Ngươi biết đấy, Tô Thảng khó chịu như vậy, Lư Tú Nhi chính là hi vọng duy nhất. Ông trời phù hộ, hắn có thể sớm ngày chữa khỏi tật xấu của mình, nếu lại tiếp tục gây ốm thì còn ra hình dạng gì nữa...”

Điệp Nhi xen vào nói: “Lư gia là danh trù thế gia, nói không chừng thật sự có thể cứu được Tô công tử đấy!” Tưởng tượng đến sự cổ quái của Tô Thảng, Điệp Nhi, Oanh Nhi, Yến Nhi mèo liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng ai nấy vẫn rất khiếp sợ.

Đúng vậy, tật xấu của Tô Thảng... Thành Mính tiếc nuối nghĩ, nếu thoạt nhìn nàng phù hợp với Tô Thảng như vậy, thì bản thân mình có nên yên lặng rút lui không? Vì sao lúc đó hắn lại không dám hỏi tên nàng, Thành Mính âm thầm oán hận trong lòng.

Huynh đệ, giai nhân, bên nào nặng hơn?

Lư Tú Nhi một mình thất thần trong nhà bếp, chỉ nói một vài điểm trọng yếu với các đầu bếp, nàng thật sự không có tâm trạng tự mình ra tay. Nhưng vẫn theo bản năng cầm lấy một củ cải, một thanh dao, cắt một chút, ngừng một chút.

“Ngươi đang làm gì vậy?!” Tô Thảng hét lên một tiếng chói tai, Lư Tú Nhi cả kinh, lưỡi dao xẹt qua theo bản năng.

Một hồi sợ bóng sợ gió. Tô Thảng nhẹ nhàng thở ra, Lư Tú Nhi lại tức giận nói: “Ngươi muốn giết người cướp của hả?”

“Nữ nhân ngốc này, ngươi có của gì để mà cướp hả?” Hắn dường như quên mất mình đã từng muốn giúp Hoàn Lãng Tình lừa nàng vào tay, lúc này chỉ một lòng một dạ ở trên người Lư Tú Nhi, làm sao còn nhớ đến Hoàn Lãng Tình nữa...

Khắp thiên hạ cũng chỉ có Tô Thảng đại nhân sẽ nói chuyện như vậy với nàng. Hắn vừa tới, tất cả các suy nghĩ miên man trong đầu Lư Tú Nhi đều lập tức tan biến không còn, phải đối phó với việc công tử gia này còn không kịp, làm gì có tâm trí nghĩ đến chuyện khác?

Nhóm đầu bếp bên cạnh trông thấy Tô Thảng vào phòng, sôi nổi nhường ra không gian cho hắn, tránh xa ba thước.

“Ngươi nhìn lại mình mà xem, cắt củ cải thành hạt đậu như vậy, có thể gắp được hay sao?”

Củ cải đích thực đã bị cắt thành những khối rất nhỏ. Lư Tú Nhi lại cưỡng từ đoạt lí: “Hừ, ngươi biết cắt hay sao? Biết thì cắt thử xem?”

“Chuyện này thì có gì mà khó?” Tô Thảng lập tức giật lấy con dao, ngó trái ngó phải, cầm một củ cải mà bổ xuống.

“Khoan đã, củ cải này còn chưa rửa.” Lư Tú Nhi nghi ngờ nhìn về phía Tô Thảng, thấy hắn cầm dao như cầm bút, thật sự biết cắt sao?

Khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng đặt lên, Tô Thảng bỏ củ cải vào lu nước bên cạnh mà rửa, run run, hết sức qua loa. Tay áo của hắn vừa dài vừa rộng, làm công việc này lập tức bị thấm nước rất nhiều. Lư Tú Nhi cẩn thận cuốn lên cho hắn, cột lại thành một búi. Tô Thảng dựng thẳng một đôi cánh tay để cho nàng giúp, trong lòng yên lặng vui mừng.

Hắn bắt đầu cắt một cách khí thế. Lư Tú Nhi còn chưa kịp bảo hắn bào vỏ, thì củ cải đã bị cắt thành tám miếng, đành phải mặc kệ hắn vậy.

Cắt xong tám miếng củ cải, Tô Thảng cẩn thận quan sát một chút, rồi lại dùng tay trái cầm lấy một miếng trong đó, đưa dao ra, nhắm ngay trung gian cắt thêm một lần nữa. Lư Tú Nhi nhìn mà toát mồ hôi, muốn ngăn cản Nhưng lại sợ ảnh hưởng đến lòng tự tôn của hắn. Bây giờ nàng đã có thể khẳng định, Tô Thảng chỉ biết phê bình đầu bếp, chứ không hề biết những khó khăn trong việc nấu bếp. Một khi đã như vậy cứ ra oai với hắn một lần cũng được.

Cuối cùng, Tô Thảng cũng đã khiến củ cải bị bầm thây vạn đoạn, thương tích đầy mình, kết quả của một hồi đưa dao ngang dọc lên xuống... Là những khối củ cải cho hắn cắt còn nhỏ hơn một nửa so với Lư Tú Nhi cắt.

Lư Tú Nhi buồn cười, bật ra thành tiếng, Tô Thảng trừng mắt nhìn nàng, lại nhịn không được mà cười rộ lên, dùng chuôi dao gõ gõ đầu nàng: “Không được giễu cợt ta.”

Lư Tú Nhi vội vàng né tránh, tên tay mơ này, cầm vũ khí sắc bén múa may khắp nơi, không biết sẽ đả thương người khác sao?

Tô Thảng đột nhiên ý thức được chuyện không đúng, lập tức ném dao ra thớt, lại nghĩ tới thanh dao của Lư Tú Nhi hôm ấy đã bay tới cắm sát đỉnh đầu hắn, bộ dạng hấp tấp. Lư Tú Nhi hiển nhiên cũng nhớ lại chuyện đó, bốn mắt nhìn nhau, cùng cười phá lên.

“Công pháp dùng dao của ngươi hẳn là không tệ, hôm nay bị làm sao vậy?” Tô Thảng nghi ngờ.

Lư Tú Nhi giấu tâm trạng hoảng loạn, bình tĩnh nói: “Đương nhiên, công pháp dùng dao của bổn tiểu thư, ngươi có thúc ngựa cũng không đuổi kịp, có muốn học hỏi một chút không?”

Tô Thảng vội gật đầu.

“Đưa tay ra!”

Tô Thảng lòng đầy hồ nghi, lại thấy Lư Tú Nhi híp mắt cởi bỏ nút buộc tay áo bên phải của hắn, lộ bắp tay ra ngoài.

Hắn kinh ngạc, khuôn mặt đã từ trắng biến thành đỏ bừng. Lư Tú Nhi thấy cánh tay trắng bóng của hắn, tinh xảo như thiếu nữ, cũng hết sức lúng túng, lại cố nhịn xuống, nghiêm túc nói: “Đừng sợ!”

Tô Thảng lấy làm lạ, có gì mà phải sợ?! Lư Tú Nhi dùng chân kéo một băng ghế tới, bảo hắn ngồi xuống, lại bảo hắn đặt cánh tay lên trên thớt.

Tô Thảng hoảng sợ … không phải nàng định băm tay hắn đó chứ!

Đừng mà! Hắn vội vàng thu tay lại đứng lên.

Lư Tú Nhi bật cười, ấn hắn trở lại. “Yên tâm, sẽ không gây thương tổn cho ngươi.”

Đám đầu bếp thấy có chuyện lạ đều tụ tập lại mà xem, Tô Thảng lấy lại bình tĩnh, bán tín bán nghi giơ cánh tay ra.

Lư Tú Nhi lấy hai cân thịt heo, gác lên trên cánh tay Tô Thảng. Tô Thảng nghĩ, thật là huỷ hoại, bao nhiêu dầu mỡ, nha đầu này cũng không thèm nhìn tới đã đặt lên trên tay hắn thế này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play