“Ôi, chúng ta không làm phiền Tô công tử uống trà nữa.” Ngũ phu nhân dường như đã phát hiện ra sắc mặt của hắn không bình thường, lập tức thức thời nói một câu.

Hai người kia vừa đi khỏi, Tô Thảng đã cười như không cười, nói với Lư Tú Nhi: “Trước nay giai trà tựa giai nhân.”

Những lời nói này hắn vốn muốn tặng thưởng Lư Tú Nhi, nhưng giờ phút này nói ra miệng, thì ngược lại giống như diễn tả hay vị phu nhân kia. Nói xong hắn liền tự biết mình lỡ lời, nhưng cũng lười giải thích, chỉ cười cho qua.

Lư Tú Nhi hụt hẫng nghĩ thầm, quả nhiên hắn phong lưu thành tánh, tiếng xấu đồn xa, trêu chọc không ít nữ tử. Nghĩ đến đây, khuôn mặt phấn bất giác kéo dài. Nàng không tươi cười nữa, Tô Thảng lập tức tới gần, dịu dàng nói: “Uống trà tiêu hoá xong, ngươi có nghĩ nên dùng một chút điểm tâm không?”

Lư Tú Nhi nhớ lại lúc đầu hắn nói vốn là đến đây để ăn điểm tâm, nhưng bây giờ đã không còn tâm trạng để ăn nữa. Nàng lại không thể tỏ vẻ quá chú trọng, cũng không thể nói với Tô Thảng nàng đang ghen tỵ được!

Tuy rằng, nàng giống như thật sự có chút ghen tỵ! Nhưng Lư Tú Nhi không muốn thừa nhận.

Tô Thảng gọi bánh tô du, trên nhọn dưới tròn, giống như một ngọn núi, tuyết trắng xóa trên đỉnh núi đều là đường. Lư Tú Nhi vẫn còn giận dỗi nhìn thoáng qua chẳng phải chỉ là bánh tô du thôi sao, có ai mà chưa từng ăn chứ... Lại thấy Tô Thảng bỏ cả lớp đường trắng xuống bàn rồi lật chiếc bánh lại, bỏ vào trong một cái chén để nhỏ.

Lư Tú Nhi thấy hắn đùa nghịch, đột nhiên oán hận nghĩ, bánh tô du này chính là Tô Thảng, đúng rồi, đồng âm của Tô Thảng không phải là "tô đường" sao? Về nhà nhất định phải làm một gói bánh tô đường thật to mà ăn. Nghĩ đến biện pháp giải quyết này, nàng lập tức bật cười, anh trai Tô Đường ăn bánh tô du. Phương thức ăn này thật là thú vị, thấy hắn lật ngược cái bánh lên trời rồi cắn từng miếng một, bỗng nhiên nàng lại nhíu mày tưởng tượng cũng không đúng, nếu như lật người lại thì chẳng phải là ăn từ chân lên đầu hay sao? Ôi… thật ghê tởm!

Cũng may bánh tô du này giòn mà không bể, béo mà không ngán, vô cùng ngon miệng. Lư Tú Nhi ăn một nửa thì đã no căng.

Tô Thảng cũng không hiểu nàng suy nghĩ đến rất nhiều ý tưởng, thấy nàng mặt mày hớn hở ăn bánh, lại cho rằng tâm tình của nàng rất tốt. Thấy thời gian cũng không còn sớm, hai người trà đủ bánh no, cũng là lúc quay về chọn thực đơn rồi.

Ôi, nghĩ đến thực đơn này là Tô Thảng lại bắt đầu đau đầu, tay nghề Lư Tú Nhi tinh diệu có thừa, nhưng nội hàm không đủ, hắn phải giải thích với nàng như thế nào đây?

Một lát sau bọn họ đã về đến Thượng Thực Cục, Đoan Mộc Lương có vẻ như vô cùng gấp gáp, trông thấy bọn họ từ xa đã vội vàng chạy tới.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Sư muội đã đi đâu mà mất tích hơn nửa ngày thế...”

“Hoàn quận vương không nói gì sao?”

“Hắn vẫn luôn ngồi đọc sách trong Hương Ảnh Cư, ngay cả Nhạc An công chúa cho gọi cũng không đi.”

Sắc mặt Tô Thảng trở nên tối sầm. Hoàn Lãng Tình à Hoàn Lãng Tình, xem ra ta không sử dụng một chút thủ đoạn, thì ngươi sẽ không bỏ qua việc tranh giành Lư Tú Nhi… với ta. Hắn nhận định Hoàn Lãng Tình chính là muốn mượn Lư Tú Nhi trêu cợt Tô Thảng hắn, bởi vì khả năng Hoàn Lãng Tình phải lòng Lư gia tiểu thư này là bằng không.

Hoàn Lãng Tình đọc sách đến mức sắp ngủ tiếp đi thì liền nghe tiếng bước chân tốp năm tốp ba từ bên ngoài vọng vào, lập tức ngồi nghiêm trang trở lại.

“Lư tiểu thư, cuối cùng hai người cũng đã quay về rồi à?!” Hoàn Lãng Tình vẻ mặt vui sướng, hạnh phúc nói, “Ta mong bữa cơm trưa đến mức đôi mắt cũng mờ đi rồi.”

Tô Thảng lạnh lùng mà nói: “Quận Vương phủ của ngươi có bốn ty sáu cục, chuyên hầu hạ ngươi dùng cơm, còn không đủ sao?”

Hoàn Lãng Tình cười tủm tỉm kề sát lại, dùng tay mân mê nách hắn, cười làm lành nói: “Huynh đệ tốt, đương nhiên vẫn là phẩm vị ở Thượng Thực Cục cao hơn một ít, ngươi chia cho ta một chén canh, một chút lộc ăn cũng không được sao?”

“Nếu Hoàn Quận Vương đã yêu thích tay nghề của Thượng Thực Cục như vậy, Tú Nhi tất nhiên sẽ căn dặn bọn họ dốc hết toàn lực làm món ngon khiến Quận Vương Gia hài lòng.” Lư Tú Nhi liếc Tô Thảng một cái, dường như muốn nói ngươi không thưởng thức, thì vẫn có nhiều người khác biết thưởng thức hơn ngươi.

Hoàn Lãng Tình vỗ tay cười to: “Rất đúng, rất đúng! Tiểu Tô, đã đến giờ cơm trưa, tốt nhất là ngươi nhanh chóng căn dặn Thượng Thực Cục làm chút món ăn đặc biệt cho Hoàng Thượng đi thôi, nghe nói lão nhân gia ông ấy gần đây khẩu vị rất tốt.”

Tô Thảng nghiêng đầu trừng mắt liếc hắn một cái: “Vậy còn ngươi?”

“Ta chờ Lư tiểu thư đích thân xuống bếp nấu cho ta ăn!”

Tô Thảng giận dữ sắp nổ tung, hung tợn nghĩ thầm, giỏi cho tên Hoàn tiểu tử nhà ngươi, điệu hổ ly sơn! Dựa vào cái gì mà muốn ta đi chỉ huy người của Thượng Thực Cục?

“Được.” Lư Tú Nhi không khỏi tự đắc, Hoàn Lãng Tình nhất định là sau khi ăn món thịt dê kia đã yêu thích tay nghề của nàng, nàng cũng dự định đích thân xuống bếp.

Tô Thảng thấy nàng nôn nóng muốn chứng tỏ, càng nhìn càng chướng mắt, liền quay đầu bỏ đi.

Hắn vừa đi, Hoàn Lãng Tình đã thu hồi thần sắc tươi cười, chậm rãi nói với Lư Tú Nhi: “Nàng không có gì muốn hỏi ta sao?”

Lư Tú Nhi bừng tỉnh, thì ra hắn cố ý điều Tô Thảng đi. Lập tức nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lại trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc vì sao hắn lại kén ăn như vậy?”

Cô nương này quan tâm Tô Thảng, là vì muốn thuận lợi thông qua ải của Hoàng Thượng sao? Hay là… Hoàn Lãng Tình quyết định tiếp tục quan sát.

“Nói đến tật xấu này, chính là bởi vì hắn ta có một tuổi thơ bi thảm.” Hoàn Lãng Tình tỏ ra thương hại nói. Hắn cũng có một thời thơ ấu không khác biệt là mấy, lại tiếp tục nói về cảm xúc trong lòng.

“Bởi vì Tô gia thật sự quá giàu có quá xa hoa, Tô Hằng Chu lại chỉ có một đứa con trai bảo bối là Tô Thảng, cho nên nha hoàn vú nuôi hầu hạ hắn từ nhỏ có đến mười mấy người. Về phương diện ẩm thực, càng là tốt đến mức không thể nói. Sơn trân hải vị đếm không hết, Tô Thảng đáng thương của chúng ta vào năm bốn tuổi thì đã là một tiểu tử béo.”

Lư Tú Nhi che miệng cười, trong đầu Hoàn Lãng Tình không khỏi hiện lên hình ảnh Tô Thảng mà lúc trước hắn quen biết. Tô Hằng Chu tiến cống cho triều đình mười mấy xe trân phẩm, lại tặng cho phụ vương hắn ba xe đồ chơi quý giá, cho nên hắn mới có cơ hội quen biết kết giao với tên tiểu tử béo kia. Tên béo này cứ luôn miệng lải nhải oán trách thức ăn trong nhà khó nuốt, lại mê mẩn món ngon trong cung, nhưng không bao lâu sau cũng ăn đến chán ngán.

“Vào năm hắn tám tuổi, Tô Thảng cuối cùng cũng đã ăn hết tất cả các món ngon trong thiên hạ, lại mắc bệnh kén ăn. Trừ phi là những thứ chưa từng ăn, là có thể khiến hắn thử một lần ra, thì những thứ khác chỉ có hoa quả mới có thể vào được mắt hắn.”

Lư Tú Nhi không khỏi cảm thấy bi ai thay cho tiểu tử kia. Quả thật trong nhà phú khả địch quốc, nhưng ngay cả một ngày ba bữa cơm cũng không thể hưởng thụ, mà ngược lại còn trở thành một loại tra tấn. Rốt cuộc thì đây là may mắn hay bất hạnh? Phía sau sự nôn mửa kỳ quái kia, có lẽ còn có nỗi khổ không nói nên lời…

Bất quá nghĩ đến Tô Thảng hiện giờ phong lưu tiêu giao, đã từng là một tiểu tử mập mạp, nàng lại nhịn không được mà cười ha hả, hình ảnh đó nhất định rất buồn cười!

Hoàn Lãng Tình chợt nghĩ ra một trò, lập tức gọi người lấy giấy bút tới, họa một bức tranh Tô Thảng mập mạp năm xưa, giống y như đúc. Ha ha, có thể khiến mỹ nhân vui cười, lại có thể khiến Tô Thảng tức giận đến thất khiếu bốc khói, sao lại không làm?

Quả nhiên, Lư Tú Nhi cười đến mức không thể khống chế, thật sự không thể liên hệ được tiểu tử vừa béo vừa ngây ngốc ở trong tranh và Tô Thảng được, thật là, thì ra lúc hắn béo là bất lực và ngây thơ như vậy, hoàn toàn không mập mà đáng sợ như những gì mà nàng đã nằm mơ thấy. Không ngờ Hoàn Lãng Tình lại có khả năng vẽ tranh tốt như vậy, có thể chuyển tải ánh mắt sờ sệt và nhút nhát khi Tô Thảng mập mạp nhìn vào những người khác, vẽ lại trên giấy giống như người đang ở trước mặt.

Lư Tú Nhi vừa nghĩ vừa sờ lên khuôn mặt bầu bĩnh của tiểu tử trong tranh, yêu thương hắn một chút. Hì hì, hắn thoạt nhìn rất đáng yêu!

Nàng nhịn không được lại mỉm cười, có chút thương hại, còn có một loại cảm giác khoái trá vì biết được chuyện riêng tư khó nói của người khác.

“Đây là ai?” Khuôn mặt xanh mét của Tô Thảng đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ. Hắn căn dặn Đoan Mộc Lương nên chuẩn bị như thế nào một cách cấp tốc, rồi vội vàng trở về, không ngờ lại trông thấy hai người này lấy bộ dạng lúc nhỏ của hắn ra mà cười đùa.

Một ngọn lửa vô danh bùng lên khiến đôi mắt của hắn có thể giết người. Hoàn Lãng Tình thấy tình hình không ổn, lập tức rời khỏi cuộc chiến: “Bỏ đi. Đột nhiên ta có chút không khỏe, ta về Quận Vương phủ dùng bữa.”

Không có nghĩa khí, cứ như vậy mà bỏ chạy sao... Lư Tú Nhi không kịp hủy thi diệt tích, để mặc cho bức họa còn chưa khô mực kia nằm chổng chơ trên bàn, chờ đợi Tô Thảng bớt giận. Ôi chao, chết đến nơi rồi, Lư Tú Nhi âm thầm cầu nguyện, hắn tức giận không quan trọng, cơn giận cứ hướng vào nàng là được, tuyệt đối đừng giận chó đánh mèo với những người ở Thượng Thực Cục này.

“Thực xin lỗi…” Nàng nhỏ giọng thì thầm, ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội.

Hắn nhìn thẳng vào nàng thật lâu, ánh mắt hung ác nham hiểm như muốn nuốt sống nàng vào bụng. Nhưng dần dần, ánh mắt mang theo áy náy của nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn một chút, cẩn thận và cam lòng nhắm mắt lại, giống như đang chuẩn bị chịu đựng sự bùng nổ lửa giận của hắn, thì hắn lại bỗng nhiên thay đổi ý định.

“Thầy thuốc phải đúng bệnh bốc thuốc, có phải ngươi đã có cách không?”

Lư Tú Nhi ngẩn ra, hắn trở nên hiểu ý người khác như vậy từ lúc nào?

Nàng chậm rãi hít vào một hơi: “Chuyện của người đã cho ta một hướng đi, thật ra thì có lẽ Hoàng Thượng cũng giống với hoàn cảnh của người, đã ăn các món mỹ thực tinh xảo cầu kỳ quá nhiều. Cho nên nếm vào không còn có mùi vị và sự hấp dẫn nữa, cho nên mới không phát hiện được sự thú vị và sáng tạo của các món ăn.”

Tô Thảng đang đùng đùng nổi giận vì câu nói này đánh trúng điểm yếu, tâm trạng cũng lập tức bình ổn lại. Nàng đây là đang hứa hẹn nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện ăn uống của hắn, cũng nghiêm túc suy nghĩ đến việc lên thực đơn cho tiệc chúc thọ. Nhưng mà, Hoàn Lãng Tình! Tô Thảng oán hận nghĩ thầm, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta nhanh thôi.

“Ta muốn đích thân đưa cơm trưa cho Nhạc An công chúa, ngươi có thể ra tay thay đổi khẩu vị cho nàng ta một chút không?” Tô Thảng âm hiểm đi theo Lư Tú Nhi rời khỏi Hương Ảnh Cư, tới nhà bếp của Thượng Thực Cục, lại mỉm cười một cách kín đáo, nói.

Đang êm đang đẹp vì sao lại muốn đích thân đưa cơm trưa? Lư Tú Nhi không suy nghĩ sâu xa, hoặc là vì muốn chinh phục công chúa trước, sau này cũng sẽ có thêm nhiều người đỡ lời hơn ở trước mặt hoàng thượng.

Bận rộn hơn nữa canh giờ ở nhà bếp, Lư Tú Nhi đã toát mồ hôi, nàng đã làm xong tám món ăn trân quý, hơn nữa đám người Đoan Mộc Lương làm ngự thiện hôm nay cũng đã làm đến con số bốn mươi. Tô Thảng cố ý gọi người bưng thức ăn do đích thân Lư Tú Nhi làm đến Linh Hoà cung của Nhạc An công chúa.

“Thật là thơm!” Nhạc An công chúa cũng không hề tỏ ra tức giận vì chuyện của Hoàn Lãng Tình. Nàng ta chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, hàng mi dài vừa đen vừa rậm, chớp đến mức Tô Thảng mềm lòng, do dự không biết có nên tiếp tục chuyện này hay không…

Nàng ta nếm một muỗng canh tôm với cá tê, lại kẹp lấy một gắp cá hấp uyên ương, liền khen không dứt miệng.

“Công chúa có biết đây là do ai làm không?” Nếu đã tới, vẫn nên chấp hành kế hoạch ban đầu thôi.

“Ngự trù mới vào cung à?”

“Là con gái của Lư phụng ngự, Lư Tú Nhi.”

“À, hoá ra là nàng ta sao…” Nhạc An công chúa gật đầu, “Phụ hoàng luôn thích ăn món do nàng ta nấu.”

“Không chỉ có Hoàng Thượng thích ăn, ngay cả Hoàn Quận Vương cũng rất thích.” Tô Thảng mở miệng cài bẫy.

Hai tròng mắt Nhạc An công chúa lập tức sáng ngời: “Cái gì? Tình ca ca thích ăn món do nàng ta nấu sao?”

Tô Thảng liều mạng gật đầu: “Yêu thích không buông tay, khen không dứt miệng, rời khỏi nàng ấy, quả thực cuộc sống hàng ngày của hắn cũng khó khăn, cả người bức rức.”

Nói xong câu này, trong lòng Tô Thảng vui vẻ nở hoa. Haha, Hoàn Lãng Tình, có biết ngươi chết trong tay ta như thế nào không?

“Vậy thật tốt quá! Sau này bảo nàng ta mỗi ngày đều nấu cho Tình ca ca ăn!”

Tô Thảng nhăn mày, Nhạc An công chúa này, không hiểu ý ngoài lời của hắn sao? Không được, phải nỗ lực xúi giục hơn. Hiếm khi mới làm tiểu nhân một lần, không thể qua loa mà trở về được.

“Gần đây Hoàn đại ca cứ chạy đến Thượng Thực Cục, thức ăn bọn họ làm ra hắn lại không chịu ăn, mà chỉ biết ngồi lì ở Hương Ảnh Cư, chờ Lư tiểu thư làm cái gì thì hắn ăn cái đó.”

Một chiêu này thật đủ nhẫn tâm. Hương Ảnh Cư, vừa nghe đã biết là nhà riêng của Lư tiểu thư, rõ ràng không thể điều chế được các món ăn quá đặc biệt, Hoàn Lãng Tình chạy đến đó tất nhiên là vì giai nhân.

“Ôi, Tình ca ca thực là có lộc ăn!” Nhạc An công chúa trong lòng tràn đầy vui sướng, “Trước kia ta còn lo rằng hắn không thích món ăn trong cung, cho nên mới không vào cung chơi với ta, bây giờ có Lư tiểu thư ở đây, ta sẽ không cần sợ hắn không ngoan ngoãn tiến cung nữa.”

Vị công chúa này thực trì độn! Tô Thảng thất vọng nhìn ánh mắt sáng ngời hồn nhiên của nàng ta, lại rời mắt nhìn xuống đất, ôi, rõ ràng đã trưởng thành hoàn toàn, vì sao đầu óc lại không biết suy nghĩ, không biết ghen tuông là gì thế này? Nếu đổi thành cô nương nhà khác, thì đã sớm nổi cơn tam bành, một là mắng cho tên Hoàn tiểu tử kia một trận, hai là đến chỗ Lư Tú Nhi ra oai. Còn Nhạc An công chúa này lại yên tâm thoải mái, không hề cảm nhận được nguy cơ đã đến gần.

Chẳng lẽ còn có một loại khả năng khác, chính là Hoàn Lãng Tình thực sự đã lừa gạt nàng ta rất tốt khiến nàng ta không hề lo lắng rằng hắn sẽ bỏ nàng ta mà đi? Nếu thật sự như vậy, tên Hoàn tiểu tử kia một chân đứng hai thuyền, làm việc thật chu toàn hợp lý.

Ôi, đối diện với công chúa thiện lương như thế, Tô Thảng à Tô Thảng, hắn để tay lên ngực tự hỏi, có phải ngươi không nên làm chuyện độc ác tổn hại âm đức hay không?

Tô Thảng gục đầu xuống, hắn đã bị công chúa đánh bại.

Xem ra chiêu “Hãm hại” Hoàn Lãng Tình này không sử dụng được. Không công bằng! Hắn không có lý do nào không nghĩ ra cách trả thù tên tiểu tử Hoàn Lãng Tình này.

Mục đích cuối cùng của hắn rốt cuộc là gì? Là muốn Lư Tú Nhi không bị Hoàn Lãng Tình lừa gạt? Hay là dạy dỗ Hoàn tiểu tử? Tô Thảng nhất thời có chút hồ đồ. Hắn đã phân tích một cách rõ ràng, nếu như nha đầu kia vẫn còn ngây thơ mờ mịt thì dứt khoát phải do hắn thi triển thủ đoạn, trợ giúp Hoàn Lãng Tình lừa nàng vào tai rồi vào thời khắc một chút mới vạch trần âm mưu của Hoàn tiểu tử kia...

Quyết định xong chuyện này. Không phải vì Lư Tú Nhi, mà là vì khiến tên Hoàn tiểu tử kia phải mất mặt.

=========================

Tô Thảng nhận được thiệp mời của Hoàn Lãng Tình, mời hắn đến “Thúy Vi Cư” uống rượu. Đó nơi mà Tứ Công Tử kinh thành bọn họ thường xuyên tụ hội, đã lâu không gặp, chẳng lẽ lần này có thể gặp được bốn người sao...

Đi vào trong phòng riêng quen thuộc, lập tức có ba bóng hồng nhào tới, dịu dàng nhu mì, quyến rũ nũng nịu. Tô Thảng thuận thế ôm lấy bọn họ, lại quay đầu nhìn Hoàn Lãng Tình đang xem kịch vui nói: “Lại là lão tam bày ra à?”

“Tô ca ca không muốn gặp chúng ta sao?” Điệp Nhi cô nương nổi tiếng thanh lâu vươn đôi tay ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve Tô Thảng. Nàng ta và Tô Thảng cực kỳ thân thiết, mỗi lần bốn người bọn họ tụ hội, luôn có tỷ muội nàng ta làm bạn, như thế mới có dáng vẻ phong nhã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play