Lư Tú Nhi hít vào một hơi, muốn nàng và hắn cùng ở chung một phòng, thì con dao phay nhất định sẽ bay múa trên không thời thời khắc khắc.

“Ta là quân tử.” Tô Thảng thấy nàng biến sắc, vội vàng bổ sung. “Huống chi đây là hoàng cung đại nội, ta hiểu lễ nghĩa.”

Lư Tú Nhi lúc này mới phát hiện gian ngoài nhà ở đã có thêm một chiếc giường, tất nhiên là do Tô Thảng đại nhân chuẩn bị cho mình khi mệt nhọc sẽ nghỉ ngơi ở đây. Xem ra lần này tới Thượng Thực Cục, tiếng tốt của nàng không chỉ có thể bị hao tổn, mà ngay cả danh dự cũng phải cẩn thận nếu không khó mà giữ được.

Nhưng nếu không tới Hương Ảnh Cư, thì nàng phải ở cùng một chỗ với đám đầu bếp của Thượng Thực Cục, nghe tiếng ồn ào trò chuyện của cộng đồng mà vượt qua một ngày, còn không được thở, đối với một người thích sạch sẽ như nàng mà nói thì đây là một sự tra tấn không nhỏ. Ít nhất thì không gian yên tĩnh này cũng có thể khiến cho nàng thở ra một hơi, tuy rằng, có Tô Thảng, dường như cũng không mấy yên tĩnh.

Được rồi, cứ chấp nhận vậy. Tiệc chúc thọ của Hoàng Thượng là quan trọng nhất, chịu đựng qua một tháng là xong.

Tô Thảng vô cùng hào hứng quan sát biểu hiện thay đổi của nàng, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, cuối cùng thì cũng trời quang mây tạnh. Lư Tú Nhi lấy lại tinh thần, thấy Tô Thảng nhìn mình không chớp mắt, trong lòng liền có chút giật mình. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.

A... Cả hai đồng thời quay mặt đi, khoé môi Tô Thảng nở ra một nụ cười, Lư Tú Nhi liếc nhìn đông tây, một lúc lâu sau mới được bình ổn được tâm thần. Thứ sáng lấp lánh trong ánh mắt hắn đến tột cùng là thứ gì? Giống như mặt nước hồ mùa xuân gợn sóng, tầng tầng lớp lớp cảm thụ khác thường khiến trong lòng nàng thoải mái hơn.

Là trời quá nóng hay là trong nhà quá buồn chán, vì sao nàng cứ luôn tâm hoảng ý loạn? Đi vài bước đến bên cạnh cửa, Lư Tú Nhi quay người thốt ra một câu: “Ngươi chờ ở đây, ta đi làm ngay.” Nói xong liền xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tô Thảng chăm chú nhìn theo bóng dáng nàng, vừa như lẩm bẩm vừa như trả lời: “Bao lâu ta cũng có thể chờ.”

Lư Tú Nhi thay một bộ áo giao lãnh tay ngắn bó, mặc váy tạp dề, đi vào nhà bếp nóng bức. Đoan Mộc Lương đã ở đây chờ làm từ lâu.

“Lấy thịt trên má của mười con dê, mười cân hành xanh.”

Đoan Mộc Lương vừa nghe, liền biết ngay nàng sẽ làm món mỹ vị vừa quý giá vừa đắt đỏ kia. Món dê nấu hành xanh này phải dùng gò má tươi ngon nhất trên người con dê, nấu nướng cầu kỳ, món ăn này vừa vào miệng đã thơm nức cả môi răng người nếm. Tô Thảng là công tử con nhà đại phú đại quý, món ăn này có lẽ sẽ rất hợp khẩu vị của hắn.

Con dao vừa vung lên, tinh thần đã hoàn toàn hòa nhập, bộ dạng Lư Tú Nhi hết sức chăm chú khiến cho Đoan Mộc Lương cũng đã quên mất chuyện mình đang làm. Cho đến khi Lư Tú Nhi dọn một mâm thức ăn ra bàn, hỏi hắn: “nấu cơm xong chưa?” Đoan Mộc Lương lúc này mới nhớ ra mình đã ngâm gạo trong nồi từ lâu nhưng vẫn còn chưa nấu.

“Sư huynh, để huynh nấu cơm là vì sợ người khác nấu sẽ không đủ xốp mềm tinh khiết, huynh…” Lư Tú Nhi thở dài, xem ra Tô Thảng chỉ có thể ăn thịt dê hành xanh mà thôi. Ôi!

Đoan Mộc Lương cũng không xem là quá ngốc, vội vàng đi tìm một vò rượu lan chỉ, xem như là món ăn kia dùng để nhấm rượu.

“Thịt dê trừ ẩm, tránh rét lạnh, ấm dạ dày, tuy rằng bây giờ trời đang nóng, nhưng hơi ẩm vẫn rất cao, ăn này một món thức ăn trừ ẩm thấp, là trăm lợi vô hại.” Lư Tú Nhi đặt một mâm thức ăn thơm ngào ngạt tới trước mặt Tô Thảng, lại mở lớp phong vò rượu, rót cho hắn một chung đầy.

Vốn cho rằng đã phục vụ chu đáo, Tô Thảng lại kéo dài một khuôn mặt, im lặng không lên tiếng.

Lư Tú Nhi nghĩ, món ăn ngon đến mức chỉ cần ngửi được mùi thơm ngón trỏ cũng đã phải nhúc nhích. Vì sao hắn lại giống như không hề đói khát gì?

“Món ăn bình thường hàng ngày thì không cần tốn kém, tiết kiệm là được.” Tô Thảng nhíu mày nhìn một mâm món ăn trân quý, vẻ mặt khinh thường, “Xa hoa quá mức, cho dù là ở hoàng cung cũng không thể tha thứ.”

“Chỉ là một lần này cũng không được hay sao?” Lư Tú Nhi không phục, “Tiệc chúc thọ của Hoàng Thượng là một năm một lần, huống chi năm nay còn là chỉnh thọ, phô trương một chút có thể thể hiện được khí phái của Hoàng Gia, ta thấy là chuyện đương nhiên thôi.”

Tô Thảng chỉ vào thịt dê nói: “Món ăn này cần có đầu của mười con dê, tiệc chúc thọ có một nghìn bàn, ngươi phải tốn một vạn đầu dê, khí phái này, chi bằng lưu tại nơi khác.”

Lư Tú Nhi tức khắc không nói gì. Nàng chưa từng nghĩ sẽ làm món ăn này ở trong tiệc chúc thọ, nhưng chẳng qua là vì muốn thể hiện bản lĩnh của mình ở trước mặt Tô Thảng, lại không ngờ hắn xuất thân là nhà giàu nhất trong kinh thành mà còn nghĩ sâu xa hơn cả nàng.

Tô Thảng thấy ánh mắt nàng buồn bã không khỏi thở dài, giơ chiếc đũa lên. Nếu không ăn thì sẽ phí phạm của trời, dù sao cũng phải chừa cho nàng chút mặt mũi. Nhưng mà hắn vốn là muốn triệt tiêu ngạo khí của nàng, vì sao đột nhiên lúc này lại mềm lòng chứ?

Chẳng lẽ là vì ánh mắt chờ mong của nàng? Không đành lòng để cho công sức của nàng phải đổ sông đổ biển?

Chiếc đũa nhấc lên một nửa, Lư Tú Nhi lại lộ ra nụ cười tươi tắn, sau đó liền thấy chiếc đũa kia không lưu tình mà dừng lại.

“Cái đĩa này…”

Cái đĩa? Cái đĩa làm sao vậy? Đây là đĩa sứ hoa văn xanh biếc, men gốm màu sắc nhu hòa đạm lệ, chất liệu trơn như ngọc, màu sắc thanh như bích thủy.

“Đẹp thì có đẹp, đáng tiếc là phối với món thịt dê này thì lại không phù hợp.”

Lư Tú Nhi uất ức nghĩ, chính là cố ý phối hợp với món ăn này cho nên mới chọn một chiếc đĩa sứ men xanh biếc như vậy, người này thật là biết cách bắt bẻ!

“Món ăn này rất được ưa chuộng ở Giang Nam, phối với chiếc đĩa cũng không kém hề kém cỏi, có câu gọi là hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.” Tô Thảng nói, Lư Tú Nhi nghĩ, miễn cưỡng cũng xem như ngươi có lý. Nhưng đáng tiếc câu kế tiếp kia của hắn thì lên vô cùng kỳ diệu: “Đáng tiếc, bề mặt của nó lộ ra sát khí, có lẽ không sống quá hôm nay, đồ dùng ăn uống như vậy sau này ít đựng các thức ăn thì tốt hơn.”

Cái gì? Cái đĩa này xui xẻo như vậy sao, sống không quá hôm nay, hắn ta biết xem tướng à?

Lư Tú Nhi trừng mắt, kiểu biện luận quái gì chưa từng nghe thấy này khiến nàng bắt đầu cho rằng tên Tô Thảng đang huyên thuyên ở trước mặt này, có phải là đầu óc không được tỉnh táo không?

“Còn nữa, mâm thức ăn này có lệ khí.” Tô Thảng cười như có như không mà nhìn nàng, “Có phải lúc người nấu món ăn này là vừa làm vừa mắng ta hay không?”

Chuyện này mà hắn cũng biết sao? Lư Tú Nhi trong lòng hết sức kinh ngạc, tên khốn này nhất định là biết đoán mệnh. Hắn ta thần bí kỳ dị như vậy thật là khó chơi.

“Ngươi…” Nàng chỉ tay vào cái đĩa, không nói đến tâm tư của mình nữa. “Làm sao ngươi biết nó sẽ không qua nổi hôm nay?”

Lư Tú Nhi nghĩ thầm, ôi chao hắn ta chỉ thuận miệng nói như vậy nàng cũng phải nổi điên theo hắn hay sao... Nhưng mà biểu hiện tràn đầy tự tin của hắn khiến nàng lại không tự chủ được mà chấp nhận. Đúng là hắn ta rất có uy nghiêm.

Ơ, nàng đang suy nghĩ điều gì thế này...

“Trực giác.” Tô Thảng đắc ý nhướng mày, “Người thật sự hiểu về ẩm thực, sẽ có tình cảm đối với các loại đồ dùng ăn uống. Ngươi thì sao? Ngươi không có tình cảm đối với các vật dụng trong nhà bếp mà ngươi thường dùng sao?”

Lư Tú Nhi ngẩn ra. Tất cả những bếp lò nồi niêu xoong chảo, chén bát gáo bồn, mâm, đũa muỗng, bình, vại, hồ…… từ trước đến nay nàng đều xem là công cụ chưa bao giờ có bất kỳ tình cảm gì, nhiều nhất chỉ là thích hoa văn đa dạng phong phú được khắc trên các dụng cụ đó mà thôi chưa từng có lưu luyến gì, nấu xong ăn xong, bỏ xuống là quên mất.

Nâng lên được thì bỏ xuống được. Tuy rằng nàng từ nhỏ đã học nấu nướng nhưng cũng không phải là quá chìm đắm say mê, thậm chí nàng cũng không xem trọng nhà bếp kia cho lắm. Bởi vì nàng không muốn nhốt mình trong đó cả đời, nàng là tiểu thư con nhà quan, sau này sẽ là thiếu phu nhân của một gia đình nào đó, cho dù tài nấu nướng của nàng có xuất chúng đến mức nào, thì cũng không có cơ hội triển lãm thường xuyên. Chẳng qua là vì di truyền năng khiếu từ phụ thân mưa dầm thấm đất, khiến cho tay nghề của nàng càng lúc càng thành thạo, càng lúc càng cao siêu mà thôi.

Nàng chẳng qua chỉ là một người khách qua đường không hề quan tâm các triết lý về ẩm thực.

Lư Tú Nhi nghĩ đến đây, toàn thân liền toát mồ hôi lạnh. Nàng lại cẩn thận đánh giá Tô Thảng, không khỏi có một chút cảm giác tốt hơn đối với con người kỳ lạ nói chuyện kỳ lạ này.

Nói đúng hơn là tôn kính.

Tô Thảng thở dài: “Món này đã có nhiều khuyết điểm như vậy ta sẽ không ăn, tính chuyện phải nôn ra trước mặt ngươi, thì tất cả mọi người đều khó xử.”

“Lại là món ăn gì khiến cho ngươi phải nôn ra hả?” Hoàn Lãng Tình cười, nghênh ngang đi vào.

Hoàn quận vương hắn từ trước đến nay chưa hề bước vào Thượng Thực Cục nửa bước, hoàn toàn là bởi vì Tô Thảng ở chỗ này, cho nên mới dời gót ngọc đến đây. Nhưng mới vừa vào cửa, Hoàn Lãng Tình đã lập tức cảm thấy chuyến đi này vô cùng có giá trị, không chỉ có thể nhìn thấy Lư Tú Nhi đã rực rỡ hẳn lên mà còn gặp được một mâm thức ăn mỹ vị.

Lư Tú Nhi hôm nay mặc váy lụa màu hồng nhạt, sao lại làm cho hắn nghĩ đến bánh hoa quế nhỉ? Hoàn Lãng Tình bỗng dưng cảm thấy hết sức thèm ăn đôi mắt sáng ngời lập tức ngồi xuống trước mâm thịt dê hành xanh kia, kêu lên một tiếng: “Món ngon!”

Lư Tú Nhi cảm thấy mình lấy lại được một chút mặt mũi, dù sao đi nữa Hoàn Lãng Tình cũng đã từng ăn uống cầu kỳ, những thứ bình thường sẽ không thể vào được mắt hắn. Tô Thảng mỉm cười không nói, liền thấy Hoàn Lãng Tình làm chuyện nhân đức không nhường ai, cầm chiếc đũa, gấp một miếng thịt dê bỏ vào miệng, nhai nuốt.

“Mùi vị rất ngon!”

Lư Tú Nhi nghĩ, cuối cùng cũng là Hoàn Lãng Tình khiến người ta yêu thích hơn hẳn so với Tô Thảng.

“Công chúa bỏ đói ngươi hay sao thế? Ăn như mãnh hổ vồ mồi thế này.” Tô Thảng cười nói.

“Những thứ ở nhà bếp lớn làm sao có thể ngon lành được như phòng bếp nhỏ của nhà ngươi.” Hoàn Lãng Tình âm thầm ám chỉ.

“Món ăn này đặc biệt làm riêng cho ta, ngươi ăn ít hai miếng không được sao….”

“Không được! Ta sẽ ăn sạch sẽ toàn bộ, vừa rồi là ai nói muốn nôn ra hả?”

“Thứ mà ta muốn nôn ngươi cũng ăn hay sao?”

“Là ngươi không có tầm nhìn! Ai nấy đều trầm trồ khen ngợi chỉ có ngươi không biết đó là bảo vật mà thôi.” Hoàn Lãng Tình lại cố ý nhìn Lư Tú Nhi liếc mắt một cái.

Lư Tú Nhi hiểu ý hắn, lại thấy hắn ăn đến vui sướng, không khỏi đỏ bừng khuôn mặt, hai tay cầm chặt ngọc bội trên eo, khẽ run nhè nhẹ. Hoàn Lãng Tình liếc mắt phát hiện sự khác thường của nàng, ăn càng vui vẻ.

Tô Thảng nghe thấy Hoàn Lãng Tình nói kiểu như đều là đang nhắm vào Lư Tú Nhi, ve vãn ong bướm, trong lòng liền có chút bực bội.

“Nơi này còn có rượu.” Lư Tú Nhi vì muốn che giấu sự khẩn trương, lại rót thêm một chung rượu ngon cho Hoàn Lãng Tình.

“Đa tạ Lư tiểu thư thêm rượu…”

Hắn nói lời cảm tạ một cách hết sức chân thành, thấy Tô Thảng trực tiếp nổi da gà, nha đầu Lư Tú Nhi này dường như đã bị hắn mê hoặc đến choáng váng. Tô Thảng ho khan một tiếng, cất giọng êm tai nói: “Rượu của ta cũng đã cạn rồi.”

Câu này giống như một đứa bé không được yêu chiều, thấy mẫu thân của mình quan tâm đứa bé khác, liền nhịn không được buộc miệng thốt ra một câu bất mãn.

Lư Tú Nhi thấy hắn chủ động đòi rượu, thật là hiếm có, liền không sao đó có phải mình đang hầu hạ cho hai người không, lập tức rót cho hắn một chung rượu đầy.

“Ta muốn uống ly này…” không ngờ Hoàn Lãng Tình duỗi tay ra đoạt lấy, tên tiểu tử thúi này được một tấc lại muốn tiến một thước, Tô Thảng “rầm” một tiếng giật lại từ tay hắn. Hoàn Lãng Tình lại dùng một tay khác bưng đĩa thịt dê hành xanh lên nhưng lại bị tụt tay.

“... xoảng!” chiếc đĩa rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tô Thảng nhún vai, bộ dạng không liên quan đến ta, ta không cố ý.

Lư Tú Nhi lập tức nắm được cái đuôi cáo của hắn, kêu lên: “A, thì ra người nói chiếc đĩa này nhất định sẽ không tồn tại qua hôm nay, là do ngươi tự mình mưu sát nó. Hừ, ta còn tưởng rằng ngươi có bản lĩnh gì!”

Tô Thảng tỏ ra hết sức vô tội biện giải: “Chuyện này tuyệt đối là ngoài ý muốn! Là tự nó muốn tìm lấy cái chết thôi!”

“Vì sao đang êm đang đẹp lại muốn tìm tới cái chết?”

“Bởi vì ngươi đã dùng nó để đựng thức ăn không liên quan, căn bản là không phù hợp với sở thích và tính cách của nó, cho nên nó cảm thấy quân tử có thể chết nhưng không thể chịu nhục, thay vì bị những người không có phẩm vị làm hư khí khái của mình, chi bằng cứ như thế mà tự hủy, vừa rất sạch sẽ vừa giữ được chí khí từ lúc sinh ra.”

Tô Thảng nói có vẻ rất hợp tình hợp lý, Lư Tú Nhi bật cười, cũng không nghĩ ra được phải dùng lời gì để phản bác lại, sự ngụy biện này đúng là có mấy phần đáng yêu.

Hoàn Lãng Tình phát hiện thứ nhất mình không hiểu được chuyện gì thứ hai mình cũng không thể chen miệng vào được, liền nhìn sang Tô Thảng, rồi nhìn lại Lư Tú Nhi, cặp đôi oan gia này đã có sự ăn ý như vậy từ lúc nào?

“Ục…” cái bụng của Tô Thảng đúng lúc này lại không biết cố gắng sôi lên một tiếng. Cả hai người đều cùng nghĩ đến việc dù sao đi nữa hắn cũng còn chưa ăn gì...

“Ngươi kén ăn như vậy, lớn đến mức này mà không bị đói chết sao?” Lư Tú Nhi bĩu môi, nàng cảm thấy thật đau đầu, nếu như không giải quyết được cái dạ dày của hắn, thì làm sao có thể đến được chỗ Hoàng Thượng đây?

Hoàn Lãng Tình thấy hai người kia dường như đã bỏ qua sự tồn tại của mình, liền nhịn không được xen mồm: “Thật ra thì thực phủ trong kinh thành này, nhà nào cũng đều có một vài món điểm tâm sáng, hắn có thể ăn mà.”

Có thể ăn đây đã là chuyện hiếm có vô cùng đối với Tô Thảng. Lư Tú Nhi thương hại nhìn hắn.

“Chỉ là không bao lâu thì hắn đã không thích nữa.” Hoàn Lãng Tình nhanh chóng nói. “Món nào cũng là như thế không có cá tính gì... Đây là sự đánh giá của hắn dành cho các món ăn mà hắn đã vứt bỏ.”

Lư Tú Nhi cảm thấy gió thu thổi qua đáy lòng lạnh căm căm, bị hắn vứt bỏ, đây sẽ là vận mệnh duy nhất của những món mà nàng làm ra sau này sao?

“Này, trước tiên phải giải quyết cái bụng của ta đã, hôm nào đó các ngươi mới nói chuyện có được không?!” Tô Thảng nhảy dựng lên, vội vàng chụp lấy một tay Lư Tú Nhi kéo nàng rời khỏi phạm vi thế lực của Hoàn Lãng Tình. “Chúng ta xuất cung tìm thức ăn!”

Hoàn Lãng Tình trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên Tô Thảng chủ động dắt tay một nữ tử, trong ấn tượng của hắn thì ngay cả khi bị người khác nắm tay, tên này cũng sẽ mở miệng châm chọc hoặc lạnh nhạt đẩy ra.

Nhưng mà theo như những gì hắn thấy, nhất cử nhất động của tên Tô Thảng này dường như không có quá nhiều tình yêu nam nữ, mà giống như ca ca và muội muội, muốn trốn tránh sự quấy rầy của hàng xóm bên cạnh mà thôi. Hừ, hắn chính là muốn quấy rầy Lư Tú Nhi, tạo ra sự uy hiếp và chế nhạo Tô Thảng, huống chi Lư Tú Nhi đích thực là có bề ngoài xinh đẹp thay cơm, mỗi lần nhìn thấy nàng tâm trạng của hắn đều cực kỳ thoải mái, giống như một món rau trộn ngon lành quyến rũ.

Ôi, xem ra Hương Ảnh Cư này, hắn phải thường xuyên lui tới. Khoé miệng Hoàn Lãng Tình nhếch lên mỉm cười, sau này có lẽ cũng nên gọi cả Thành Mính và Hạ Hầu Quỳnh cùng đi, tụ họp Tứ công tử một phen.

Tô Thảng kéo Lư Tú Nhi ra khỏi Hương Ảnh Cư, liền phát hiện bản thân mình đã vô thức nắm lấy tay người nào đó. Nếu lập tức buông ra sẽ khiến cho mối quan hệ càng xấu hổ, hắn đành phải đâm lao theo lao, một đường lôi kéo nàng ra khỏi cung. Lư Tú Nhi lúc đầu cũng không có phản ứng gì, sau khi nhìn thấy những người khác phía sau Hoàn Lãng Tình mở to mắt nhìn cảnh tượng bọn họ thân mật như vậy, liền âm thầm bực bội, lỡ như bọn họ xì xầm bàn tán để cho Thành Mính nghe thấy, thì nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Nàng vốn dĩ muốn rút tay ra, nhưng Tô Thảng nắng rất chặt, còn hùng dũng oai vệ mở đường ở phía trước, giống như một con la kéo xe, hết sức năng nổ. Lư Tú Nhi cảm thấy tình cảnh này vô cùng buồn cười và vớ vẩn, liền bất giác tò mò nghĩ, hắn đi lại trong hoàng cung một cách không hề e ngại gì thế này, chẳng lẽ không sợ bị người ta cười nhạo hay sao?

Cho đến khi ra khỏi Thượng Thực Cục, có một nhóm thái giám đang đi trên hành lang quanh co khúc khuỷu đến chỗ bọn họ, hai người mới giống như có hẹn sẵn vội vàng rút tay ra khỏi tay đối phương. Trong lòng Lư Tú Nhi nao nao, nghĩ đến tâm tư của hắn, trái tim liền run rẩy, ngước mắt nhìn lên thì đúng lúc trông thấy Tô Thảng cũng không được tự nhiên đang liếc nhìn nàng một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play