Thượng Thực Cục có ba nghìn người, cộng thêm coi sóc nhà kho hai nghìn người, như vậy bận rộn nấu cơm hàng ngày cho hoàng thất có không dưới năm nghìn người. Quản sự có hơn hai trăm vị, nhưng có thể vào trong phòng này thì chỉ có hai mươi người.
Đầu người đen kín. Lúc này biểu hiện của Tô Thảng mới thoải mái hơn một chút, cười khoái trá. Nhìn trái nhìn phải thấy không còn một cái ghế trống nào, cho nên đã đi đến ngồi lên trên giường. Đoan Mộc Lương đau lòng mà nhìn đến chiếc giường mình tỉ mỉ chuẩn bị cho sư muội, lại phải nghênh đón chiếc mông tôn quý của Tô Thảng đại nhân.
Người đã tề tựu, Đoan Mộc Lương trình bày tình huống với mọi người một cách sơ lược, còn chỉ ra rằng nếu trong vòng nửa canh giờ không nấu ra được một món ăn ngon làm hài lòng Tô Thảng đại nhân, thì chỉ sợ ngày tháng sau này của mọi người sẽ không được tốt lắm.
“Không phải nửa canh giờ,” Tô Thảng cười tủm tỉm mà chỉnh lại cho đúng, “Là thời gian một chung trà nhỏ thôi.”
Ai nấy toát mồ hôi lạnh.
“Còn thất thần sao? Ta bắt đầu tính giờ đây.” Tô Thảng vừa mới nói xong thì ngoại trừ Đoan Mộc Lương vẫn còn có lá gan đứng ở trước mặt hắn, những người còn lại đều đã chạy đi tự tán.
“Sao ngươi còn không đi?”
“Không biết ngươi thích ăn gì, muốn ăn gì, bọn họ có làm đến chết cũng không đúng.” Đoan Mộc Lương trấn định nói.
“Nói không sai, có chút đầu óc.” Tô Thảng gật đầu, “Đáng tiếc trên đời này, những món ăn có thể khiến ta yêu thích thật sự quá ít. Càng là món ta yêu thích thì sự kỳ vọng sẽ càng cao.” Hắn liếc Đoan Mộc Lương một cái, tên tiểu tử ngốc này sao lại sáng suốt như vậy? Ngay cả việc kết giao giữa người và người, tri kỷ khó cầu, thức ăn khiến người ta nhung nhớ, cũng là hết sức thưa thớt!
Đoan Mộc Lương nghe xong cũng không hiểu chuyện ra sao, rốt cuộc thì cái miệng và dạ dày của người này là thuộc loại nào? Xem ra trong một tháng sắp tới Thượng Thực Cục sẽ có những ngày không ngủ.
Buổi chiều hôm đó Lư Tú Nhi tiến cung, tâm trạng đã tốt hơn không ít, nhìn mưa lất phất, thấy hoa mỉm cười. Sau khi đánh được cái tên kia một bạt tai vào buổi sáng, rồi lại uống trà hết nửa ngày một cách khó hiểu với Hoàn Lãng Tình. Hắn muốn dạy nàng làm cách nào để đối phó Tô Thảng, cho xin đi, nàng còn lâu mới có hứng thú nghe... Vừa về đến nhà đã bảo phụ thân mình trả lại lễ nạp cát, từ đây về sao không có bất kỳ mối quan hệ gì với Tô Thảng nữa.
Lần này phụ thân cũng đứng về phía nàng, không nói hai lời đã trả mọi thứ về chỗ cũ.
Bây giờ nàng cảm thấy vô cùng thoải mái tiến cung, chuẩn bị làm một hồi đại tiệc. Thời gian một tháng thật sự quá gấp gáp, tiệc chúc thọ cần phải khiến Hoàng Thượng hài lòng, nàng cần phải xem Thượng Thực Cục là nhà, nghiền ngẫm chuẩn bị cả ngày cùng với đám người sư huynh.
Đã sắp đến Thượng Thực Cục, ơ, tên tiểu tử Dụ Nhân kia vì sao lại vội vàng chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ?
“Tú Nhi cô cô!” Dụ Nhân ào tới trước mặt nàng, mồ hôi đầm đìa, “Trong cục có một tên gọi là Tô Thảng đến, hắn cực kỳ kiêu ngạo nói rằng đã nhận được thánh chỉ phải xen vào chuyện của chúng ta!”
Không phải chứ?! Lư Tú Nhi hoảng sợ, vội vàng cùng Dụ Nhân đến Thượng Thực Cục. Thừa dịp Tô Thảng còn đang ngồi ngay ngắn trong căn phòng được chuẩn bị cho nàng, nàng liền xem kỹ thánh chỉ.
Không sai, bên trên đã viết một cách rất rõ ràng, Hoàng Thượng bảo tên tiểu tử thúi này làm giám sát bọn họ. “Phàm là tất cả các món ăn, nếu không hợp khẩu vị của Tô Thảng, thì đều phải bỏ đi.” Tô Thảng không phải là thực thần, hắn dựa vào cái gì mà chỉ cần không thích thì bỏ chứ? Lư Tú Nhi mím môi thật chặt, chân mày nhăn thật sâu, tên oan gia này, chẳng lẽ nàng nhất định phải lâm trận đối địch với hắn sao?
Sớm biết như vậy, hẳn là nên cẩn thận nghe kỹ cẩm nang diệu kế của Hoàn Lãng Tình...
Đoan Mộc Lương quay trở lại nhà bếp lớn, thấy Lư Tú Nhi đã tới, cũng không có thời gian vui mừng chỉ trực tiếp trình bày thảm trạng trước mắt. Lư Tú Nhi cười lạnh hai tiếng, hỏi rõ phòng mà hắn đã chuẩn bị cho mình là ở chỗ nào, rồi lập tức xách một con dao phay chuẩn bị đi tới đó.
“Đừng lo lắng, ta không phải đi chém hắn.” Lư Tú Nhi quơ quơ con dao trong tay, rồi giơ một trái dưa gang lên. “Ta làm cho hắn một chút rau xanh khai vị trước khi dùng cơm.”
Đoan Mộc Lương nghĩ, có lẽ chỉ có vị sư muội này có thể trị được người kia. Dù sao đi nữa nàng cũng là đầu bếp được Hoàng Thượng mời vào cung giúp đỡ, lại là nữ nhi của sư phụ Lư phụng ngự, Tô Thảng chắc chắn sẽ phải cho mấy phần mặt mũi. Vì thế hắn liền nhường đường.
Tô Thảng nằm dựa trên chiếc giường thêu hoa, cả đám người đều đã lui ra ngoài, lúc này hắn mới có tâm tư chỉnh sửa lại một chút tình tiết hỗn loạn.
Buổi sáng, hắn đột nhiên bị bắt đi xem mắt, còn bị người ta đánh. Tiếp theo, Hoàn Lãng Tình nói với hắn Thượng Thực Cục chuẩn bị làm tiệc chúc thọ cho Hoàng Thượng. Sau giờ ngọ, hắn vào cung tạ ơn Hoàng Thượng, được thưởng năm trăm lượng vàng. Tiếp đó, hắn đi đến Thượng Thực Cục, muốn dùng thử một chút điểm tâm sở trường của bọn họ.
Đáng tiếc người ở Thượng Thực Cục thoạt nhìn đều thực ngu xuẩn, nếu thật sự phải dạy dỗ đám người này làm ra một bữa tiệc khiến cho Hoàng Thượng vừa lòng, có lẽ hắn sẽ phải nôn rất nhiều lần…
À, còn có một chuyện quan trọng nhất. Nghe nói đây là căn phòng đặc biệt chuẩn bị cho Lư Tú Nhi ở lại trong cung, còn hắn bây giờ thì đã vào thẳng hang ổ của kẻ địch, ngồi ngay ngắn trên chiếc giường lớn mà sau này Lư đại tiểu thư sẽ nghỉ ngơi.
Nghĩ đến đây gắn liền không khỏi lộ ra một nụ cười gàn rỡ.
Chiếc giường này rất thoải mái, hắn dựa vào đầu giường toàn thân thả lỏng. Sau đó ngay cả chân cũng gác lên trên giường, đi lại trong cung đã nửa ngày, có thể nói là mệt mỏi từ lâu. Hoàng cung quá rộng lớn, một người bình dân như hắn lại không được cưỡi ngựa, thật là khó chịu đựng.
“Xoẹt…” một tiếng dao chém thê lương xẹt qua giữa không trung, “Phập..” một cái đã cắm vào ván giường cách đầu hắn ba tấc.
Lông tơ Tô Thảng thẳng dựng, không dám nhúc nhích một chút nào, lúc bình tĩnh trở lại mới cẩn thận quan sát, hóa ra là…
Một con dao phay nấu bếp!
Đương nhiên, có lẽ nó sẽ có một cái tên khoa học chuyên nghiệp hơn ví dụ như trường đao, đại khảm đao, trù đao … lại liếc xa hơn… nhìn thấy một giai nhân đứng ở cửa lạnh lùng trừng mắt. Lư Tú Nhi chưa tới, mà dao đã tới trước, hơn nữa đường dao cực kỳ chính xác khiến cho Tô Thảng phát lạnh.
Chẳng lẽ nha đầu này biết võ công sao? Nếu vậy thì càng phải cẩn thận đối phó, lỡ như bị nàng ta đánh, hắn sẽ dứt khoát trực tiếp chui lỗ chó, cho dù mất mặt cũng phải làm.
Lư Tú Nhi trưng ra một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo, khí thế rét buốt đến gần, Tô Thảng khẩn trương nhìn nàng chăm chú, sợ nàng lại dùng dao chém thêm một nhát.
Nàng bỗng nhiên mỉm cười, lấy một quả dưa gang ra, nhắm vào lưỡi dao lộ ra trên ván giường mà quét ngang.
“Bộp bộp!” Dưa vỡ ra. Trái tim Tô Thảng cũng vỡ ra, giống như hắn chính là quả dưa kia vậy, toàn bộ sống chết đều do bàn tay nàng thao túng.
“Tới đây, ăn dưa đi.”
Thấy nàng không có ý giết người, Tô Thảng ổn định tinh thần, lúc này mới phát hiện khuôn mặt nàng đã dựa sát vào mình, hơi thở thơm mát như hoa lan, đôi môi đỏ kiều diễm giống hệt như một quả dâu tây mới hái, hãy còn vương một chút giọt sương…
Hắn liền ngoan ngoãn cạp một miếng dưa gang từ tay nàng. Cũng không biết tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng hân hoan.
“Ngươi không có tay à?” Lư Tú Nhi nhét hai miếng dưa vào tay hắn.
Tô Thảng biết rằng sẽ không dùng vũ lực với mình, vội vàng ngồi thẳng lưng. Thật là kỳ quái, từ sau khi gặp được nữ tử này, hắn cứ luôn rơi vào tình trạng bị động. Cho dù bây giờ là Hoàng Thượng bảo hắn tới giám sát chất lượng món ăn của Thượng Thực Cục, cũng bị một dao này của nàng hạ thấp uy phong, không còn có thể lớn tiếng hù dọa được nữa.
Tài ăn nói đĩnh đạc, khí độ phong lưu phóng khoáng ngày xưa của hắn đã đi đâu mất rồi?
Tuyệt đối không thể nóng nảy, không thể nổi giận. Tô Thảng nỗ lực tự nói với mình, hắn là tới thu phục nữ nhân này, phải ép cho nàng nói gì nghe nấy, vâng vâng dạ dạ, chó cùng rứt giậu, binh bại như núi đổ trước mình …
Tô Thảng ôm miếng dưa, đích thực là rất thơm. Không cần phải thêm một loại quả nào, so với những mảnh trái cây bị cắt rời tan nát xếp thành các loại hình thù lung tung rối loạn, và nước sốt rải ra khắp đĩa thường thấy, chắc chắn là ngon lành hơn rất nhiều. Hắn bỗng nhiên lại muốn ăn.
Trên thực tế là vì phải vào cung tạ ơn cho nên hắn đã để bụng đói cho đến giờ. Đáng tiếc hai miếng dưa gang này vẫn quá lớn, hắn lại không muốn ăn uống một cách khó coi trước mặt Lư Tú Nhi. Sau khi cố gắng nhổ con dao ra khỏi đầu giường, hắn đặt hai miếng dưa gang lên trên bàn cắt thành bốn miếng, rồi lại lấy một miếng bỏ vào miệng, mùi vị không tệ.
Lúc này, ngoài cửa bỗng có tiếng người, nhóm đầu bếp của Thượng Thực Cục đầu đầy mồ hôi lạnh, đem cho hắn thiêu chế thức ăn nhất nhất bưng lên.
Lư Tú Nhi ôm cánh tay đứng một bên nhìn chăm chú. Đoan Mộc Lương thấy Tô Thảng an tĩnh ăn dưa, trái tim cũng thả lỏng hơn, liền Liệt kê các món ăn:
“Một đĩa gà rừng xé sợi trộn dưa chua. Một đĩa tôm nướng quang minh. Một đĩa thịt kho rệu đồng tâm. Một đĩa phượng hoàng thai. Một đĩa bánh tiểu thiên. Một đĩa phèo bò hầm thông hoa. Một đĩa canh thịt dê bột trứng. Một đĩa hỗn hợp bơ bột đậu. Một đĩa cơm Ngự Hoàng Vương Mẫu. Một đĩa bánh long phượng thủy tinh.”
Tô Thảng chậm rãi ăn miếng dưa trong tay, cũng không thèm liếc mắt nhìn những món ăn kia. Hai mươi đầu bếp cùng nhìn Đoan Mộc Lương, trong lòng bất an chờ đợi.
Lư Tú Nhi thở dài, trước mặt cả bọn, nàng cất giọng nhu hòa: “Tô công tử, có thể đừng để đám sư phụ này chờ lâu không?”
Trong giọng nói tuy vẫn có góc cạnh, nhưng lại là đoạn đối thoại đầu tiên mà Tô Thảng nghe thấy nàng nói với mình. Hắn không khỏi ngước mắt lên, dùng hai con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy nhìn nàng thật lâu.
Gặp… quỷ sao... Lư Tú Nhi nhận thấy khuôn mặt mình đỏ lên một cách khó hiểu, bị tên tiểu tử thúi này nhìn đến thẹn thùng, nàng không biết cố gắng mỉm cười một chút. Thật ra là chỉ miễn cưỡng cười, bởi vì hắn nhìn nàng, nàng không thể ngơ ngác để cho người ta xem như vậy, cũng luôn phải có chút thái độ, đành phải nhấc miệng lên mà thôi.
Tô Thảng ăn xong dưa trong tay, đã rất no nê. Mấy món thức ăn vừa bưng lên … Hắn mỉm cười nhìn các vị sư phụ một chút, Lư Tú Nhi sởn tóc gáy, tên tiểu tử này lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì đó hại người sao? Không được, dù sao đi nữa những người này cũng là thuộc hạ của phụ thân nàng, nếu hắn thật sự dám làm hại bọn họ, nàng liều chết cũng phải bảo vệ tốt.
“Ta vừa ăn no rồi, nếu Lư tiểu thư là người của Thượng Thực Cục, thì thức ăn ta đã nếm qua đều đạt yêu cầu. Những món này bỏ đi thì rất đáng tiếc, thôi thì thưởng cho các vị.”
Hắn nói từng chữ rõ ràng, biểu hiện chân thành, không hề giả vờ. Lư Tú Nhi sờ sờ lỗ tai, Tô Thảng dễ nói chuyện vậy sao?
Đoan Mộc Lương nở nụ cười, tên nhóc này cũng không phải là muốn làm khó bọn họ, tuy rằng hắn vẫn còn chưa chịu đến tay nghề của đám người này nhưng ít nhất cũng có một sự khởi đầu tốt đẹp, dù sao đi nữa hắn cũng đã ăn dưa do Lư Tú Nhi mang đến.
Nếu Tô Thảng tạm thời không có dặn dò gì khác, Đoan Mộc Lương đành phải dẫn các đầu bếp ra ngoài trước, chỉ còn Tô Thảng và Lư Tú Nhi hai người bốn mắt nhìn nhau ở trong phòng.
Tô Thảng liếc xéo Lư Tú Nhi một cái, giống như đang nói tất cả những việc này đều là vì cho ngươi mặt mũi. Lư Tú Nhi thật sự không hiểu chút nào, nàng vẫn luôn không cho hắn sắc mặt tốt, vậy mà hắn lại không hề để bụng. Chẳng lẽ con người Tô Thảng cũng không phải là quá xấu?
Nhưng suy nghĩ này của nàng đã nhanh chóng bị những lời nói buổi sáng của hắn đánh tan sạch sẽ. Cảnh giác, luôn luôn phải cảnh giác, có một bài học kinh nghiệm đã từng trải qua, đại khái là thần kinh của nàng đã được rèn luyện nhạy cảm như một con rắn, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
“Chúng ta giảng hòa đi.” Tô Thảng đột nhiên tỏ ra hết sức dịu dàng giống như thiếu nàng một số tiền, ở trong mắt Lư Tú Nhi, hắn cười đến mức có chúc không bình thường, bởi vì, thật sự là quá thân mật quá ôn hòa.
“Chuyện mà Hoàng Thượng đã căn dặn, ta cũng không muốn làm qua loa.” Hắn giải thích nguyên nhân muốn đình chiến, “Chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa, một tháng này chúng ta chung sống hòa bình. Ngươi thấy có được không?”
Lư Tú Nhi chịu mềm không chịu cứng, bị giọng điệu dịu dàng lời nói tử tế như nước chảy của hắn thôi miên, đến nỗi suýt chút nữa cứ như vậy mà hồ đồ gật đầu.
Nếu hắn đã giơ cờ trắng đầu hàng, thì bọn họ cứ treo miễn chiến bài vậy.
Một tháng là hạn định.
=========================
A….
Lư Tú Nhi bị một cơn ác mộng làm giật mình tỉnh dậy. Lúc này, cái nằm mơ thấy không phải là một tên Tô Thảng mập mạp, mà chính là bản thân Tô Thảng trong thực tế.
Chuyện quái gì đã xảy ra, làm sao nàng lại không mơ gặp Trương Tam Lý Tứ, mà lại là hắn kia chứ? Cũng may là ngừng chiến, trong giấc mơ hắn ta khách sáo như một người xa lạ. Hắn vẫn luôn nhìn nàng từ một khoảng cách khá xa, không hề đếm được.
Nhưng sở dĩ gọi đây là một cơn ác mộng, chính là bởi vì tình cảnh của nàng cực kỳ không ổn, trong một nàng bị nhốt vào một nhà lao, bên kia song cửa gỗ là những cánh tay thô trán quơ quào. Còn hắn ta chỉ đứng từ xa mỉm cười không hề quan tâm đến sự sống chết của nàng.
Lư Tú Nhi sau khi tỉnh lại liền căm giận nghĩ, hắn nói giảng hòa, cũng chưa chắc là đã có lòng tốt, có lẽ là chờ khi nàng lo liệu mọi chuyện không xong, sẽ nói xấu nàng ở trước mặt hoàng thượng.
Hắn đừng có mơ!
Nàng nhảy xuống giường, lại là một buổi sáng sớm tươi đẹp bắt đầu. Nàng của Ý ngồi vào bàn trang điểm ở trước giường cẩn thận búi tóc, cài trâm phượng thoa, thay một bộ váy dài màu hồng nhạt. Hôm nay Tô Thảng sẽ chính thức thử món ăn nàng là tổng chỉ huy cần phải có tinh thần phấn chấn, không được để cho hắn tìm ra sai lầm.
Vừa mới bước vào Thượng Thực Cục, ồ, thì ra tất cả mọi người đều đến sớm. Tô Thảng thì đã ngồi ngay ngắn ở “Hương Ảnh Cư” của nàng, lấy ra một phần cống phẩm Cao Ly được Hoàng Thượng khâm thưởng …. quạt xếp nan vàng, nhàn nhã mà quạt gió.
Hương Ảnh Cư, nhà ở của nàng đã treo mấy chữ này từ bao lâu? Thể chữ… qua loa đại khái cũng có thể xem là đoan chính. Nhưng mà, Tô Thảng muốn làm gì? Giúp nàng viết một tấm biển, thì liền công khai ngồi trong căn phòng thuộc về nàng sao?
Lư Tú Nhi vào nhà, nghĩ đến giao ước ngừng chiến liền nổi giận, có chút mất phong phạm. Nàng đùng đùng ngồi xuống, cái quạt xếp Tô Thảng quạt xếp đã ân cần mà dựa sát, ập tới trước mặt là một trận gió mát lùa qua.
Dịu dàng đến mức nàng không chịu được.
Một chút bực bội trong lòng cứ như vậy mà nhẹ nhàng trôi qua, Tô Thảng dường như đã thay đổi thành một người khác. Nhìn lại hôm trước ở trong phòng này thiếu một chiếc ghế án kỉ hôm nay cũng đã được khiêng về, thậm chí còn trải vải gấm nguyệt hoa dệt ô vuông làm nệm lót.
“Có lẽ hôm nay ta đã có lộc ăn rồi, không biết có thể nếm được tay nghề thượng thừa của Lư tiểu thư không?”
Nàng cũng không thể nhìn ra lời này của hắn là chân tình hay giả ý, nhưng không có vẻ châm chọc.
“Ngươi xác định ngươi không có bệnh kén ăn thì được, và có thể nấu cho ngươi một bữa cơm.”
Lư Tú Nhi vẫn không tỏ thái độ gì như bình thường, nhưng lời nói sắc bén rõ rệt, vẫn như cũ tiết lộ địch ý trong nội tâm.
Tô Thảng sờ sờ bụng, giả vờ không nghe thấy: “Ta cố ý để bụng đói tiến cung, tất nhiên là rất thèm ăn. Chờ sau khi ăn xong bữa ăn hôm nay, khảo sát tiêu chuẩn tối cao của Thượng Thực Cục có khiếm khuyết gì hay không, rồi chúng ta sẽ bắt đầu lên thực đơn tiệc chúc thọ cho Hoàng Thượng xem qua.”
Khẩu khí thật ngông cuồng. Lư Tú Nhi thấy hắn cười tủm tỉm nói vậy, cũng không thể so đo. Phải thật sự xuống bếp nấu ăn cho tên nhảy ra này, Lư Tú Nhi cắn chặt răng, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Còn nữa, chỗ mà ta đang ngồi đây, vốn dĩ là chỗ ngươi nghỉ tạm, cho nên người tất nhiên cũng sẽ có thể ở đây.” Tô Thảng rất tự tin vào đạo lý đưa tay không đánh gương mặt tươi cười, cho nên đã hết sức vui vẻ sảng khoái hoàn thành mọi thứ, thành công mà sắm vai một tên tiếu diện hổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT