Hậu trường Hội nghị chiêu đãi ký giả của Tô Đường công tử.
Người chủ trì: Đao Đao
Người tham dự: Tô Thảng, Thành Mính, Hoàn Lãng Tình, Hạ Hầu Quỳnh
Đao Đao: Thực vinh hạnh có cơ hội phỏng vấn F4 kinh thành, xin bốn vị tự giới thiệu một chút.
Tô Thảng ( vẻ mặt khinh miệt): F4 thì mang đi mà gọi tứ công tử trong phim truyền hình, cảm ơn. Ta là Tô Đường.
Thành Mính ( nhẹ nhàng trả lời): Ta muốn cảm ơn Diệp Thương Lãng, nàng ấy đã cho ta một biệt hiệu rất hay. Có cơ hội ta sẽ sửa tên, gọi là Thành Thân, Đao Đao phải hạ bút lưu tình đấy nhé.
Hoàn Lãng Tình ( khí phách hăng hái): Không thể tưởng được nam phụ như ta mà cũng được người đọc yêu thích, trong câu chuyện 《 thanh mai phò mã 》 ta sẽ càng có nhiều đất diễn xuất sắc hơn, mong mọi người ủng hộ!
Hạ Hầu Quỳnh ( cúi đầu): Ta cũng có một quyển viết riêng cho mình, mở đầu câu chuyện 《 áp trại tướng công 》 ta cũng thực buồn bực, mọi người cứ xem như ta không tồn tại là được.
Đao Đao: Ừm, a, tất cả các người đều đã nói ra tên sách thì ta còn nói được cái gì?
Thành Mính: Ta rất hàm súc, ta không có nói.
Đao Đao: Đúng là ngươi không có nói. Nhưng mà đáng tiếc là cái tên của ngươi vừa nghe đã thấy bạc đãi ngươi. 《 học sĩ chạy nạn 》nghe ra cũng chẳng hay ho gì, hay là ta đổi tên khác?
Thành Mính ( u oán trả lời): Sớm biết là như vậy thì từ đầu nên gọi là Thành Thân.
Tô Thảng: Ngươi có cái gì phải khóc, có ai xem ngươi là tô đường thành gấm đường đâu!
Thành Mính ( nghiêm túc trả lời): Tú Nhi làm món sườn heo chua ngọt chắc chắn là không tệ.
Tô Thảng: Ai cho ngươi gọi Tú Nhi, haha, phải gọi là Tô phu nhân!
Thành Mính: Không thấy có rất nhiều người đồng ủng hộ ta sao, điều này cũng giống như việc trong lòng Tú Nhi có ta. P.S. hơn nữa bộ truyện của ta có rating cao hơn ngươi.
Tô Thảng ( cắn răng): Đao Đao, ngươi nói đi, rõ ràng ta là nam chính, vì sao cần phải kéo thêm tên nam phụ này?!
Đao Đao ( chột dạ mà): Bởi vì… Cái này… Cái kia… cái họ Thành này đối lập có ý nghĩa đặc biệt.
Tô Thảng: Vậy tại sao từ đầu không đặt cho ta là Thành Thảng!
Đao Đao: Ngươi không cảm thấy nếu là như vậy thì không thể sửa lại thành Tô Đường sao?
Thành Mính ( cười thầm không nói):…
Đao Đao ( nói sang chuyện khác): Các bạn độc giả, 《 Tô Đường công tử 》 là bộ truyện ngôn tình đầu tiên mà tôi viết trong ngẫu hứng, có rất nhiều thứ vẫn còn chưa thành thạo, Xin mọi người tận tình chỉ bảo. Hệ liệt của tôi có tổng cộng bốn tác phẩm, có rất nhiều mối liên hệ với hệ liệt Giang Hồ Phấn Hồng, sau này khi đọc mọi người sẽ hiểu.
Tô Thảng ( không vui): Vì sao lại không biết thêm nhiều bộ cho chúng ta, mà phải kéo thêm bốn anh chàng đẹp trai ra so bì với chúng ta chứ!
Hoàn Lãng Tình: Vàng thật không sợ lửa, ngươi xem đi, cho dù ta có làm nam phụ thì cũng không thể che giấu được mũi nhọn. Giống như nữ chính đã nói: “Ngươi cho rằng trốn tránh thì ta sẽ không thể tìm được ngươi sao? Vô dụng! Với hình tượng Nam nhân xuất sắc như ngươi cho dù là ở bất cứ chỗ nào cũng giống như đom đóm trong màn đêm đen tối, xuất chúng như vậy, sáng rực như vậy. Ánh mắt u buồn của ngươi, giống như pháp thuật của hồ ly, là một loại đao pháp vô cùng kỳ diệu, giống một ly Dry Martini, điều khiến cho ta bị mê hoặc.” … Tứ Công Tử chúng ta đều xuất sắc như nhau.
Tô Thảng: Đi chết đi! Cái loại nam phụ lấn át như ngươi! Đao Đao ngươi lại đây… Ngươi trốn cái gì, ta nói quốc ngữ, ngươi không hiểu sao?
Đao Đao: À thì, chúng ta phân tích từng cốt truyện được không?
Hoàn Lãng Tình ( nhấc tay): Để ta, để ta!
Đao Đao ( lau mồ hôi): Nam phụ này thật tích cực.
Hạ Hầu Quỳnh ( tiếp tục cúi đầu): Ta cũng được gọi là nam phụ hay sao? Còn không được lên sân khấu nhiều bằng Lư lão phụ thân.
Thành Mính ( nhỏ giọng): Căn bản là ngươi có lên sân khấu đâu, chỉ xuất hiện qua lời nói của người khác thôi.
Hạ Hầu Quỳnh: Đừng để ý tới ta, ta tiếp tục u buồn thôi.
Tô Thảng: Này, quay lại vấn đề, ta mới là vai chính. Bên dưới còn có thể có cốt truyện gì, tất nhiên là ta thuận lợi qua cửa.
——
Hoàn Lãng Tình: Tú Nhi thông báo tuyển dụng tướng công có thể tùy tiện vậy sao? Ngươi cho rằng ngươi là nam chính thì ghê gớm lắm à? Nghe ta từ từ phân tích này.
Tô Thảng: Xin mọi người hãy cổ vũ cho ta!
Hoàn Lãng Tình: Tô Thảng, ngươi không có nghề nghiệp ổn định, đến Thượng Thực Cục làm giám sát chất lượng thức ăn là do ta đề cử, so với công việc nghiêm túc của Thành Mính mà nói thì ngươi không có cảm giác an toàn.
Tô Thảng: Nhưng mà phụ thân của ta…
Hoàn Lãng Tình: Đây là vấn đề lớn nhất của ngươi! Đã không có một công việc có tiền đồ, lại còn dựa vào một lão phụ thân có quá nhiều tiền. Cho dù ngươi có được kế thừa gia sản, thì ngươi dự định sẽ tiếp quản công việc kinh doanh như thế nào?
Tô Thảng: Ta …
Hoàn Lãng Tình: Ta khuyên ngươi vẫn ngoan ngoãn làm cố vấn ngự thiện cao cấp lâu dài đi thôi, sau đó viết thêm vài cuốn sách về ẩm thực lưu danh thiên cổ, như vậy ít nhất người đời cũng có thể xem ngươi là một học giả.
Tô Thảng: Rất nhiều nam chính không phải chỉ cần niên thiếu nhiều tiền, phong lưu phóng khoáng, thì sẽ có nữ nhân yêu thích, người hâm mộ xếp hàng sao?!
Hoàn Lãng Tình: Ngươi quá coi thường người hâm mộ rồi! Thời buổi bây giờ các nam chính muốn được nhiều người hâm mộ thì phải văn võ song toàn… giống như ta trung thành tận tâm đối với công chúa.
Tô Thảng: Là giống như công chúa Trung Thành và tận tâm với ngươi!
Thành Mính: Các ngươi đều sai rồi, bây giờ người hâm mộ thích loại hình như ta. Si tình chung thủy, ôn hoà lễ độ.
Đao Đao: Ta, ta, ta, muốn viết người các ngươi là bốn kiểu tính cách, cho dù không phải vạn người mê… Cũng phải tự hiểu lấy!
Toàn thể ( ánh mắt giận dữ): Chúng ta tự biết mình, càng muốn có người hâm mộ và nữ chính!
Đao Đao chạy trối chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT