Mặc áo cưới vào, Lư Tú Nhi vẫn ngỡ như một mộng, nữ tử đỏ rực xinh đẹp trong gương kia chính là nàng sao? Nét mừng vui hiện lên trên khuôn mặt, mỗi một ánh mắt liếc qua đều cực kỳ quyến rũ. Nàng khẽ mỉm cười một lúc, ngây ngốc một lúc, vui mừng một lúc, rồi lại khát khao một lúc.
Nàng đứng ở trước gương, nghĩ đến bộ dạng gấp gáp của Tô Thảng và Lư Tuấn liền cảm thấy hết sức buồn cười, chuyện này thật ra là tự nàng muốn gả, vì sao hai người bọn họ đều sợ nàng sẽ bỏ trốn chứ?
Lư Tú Nhi lại nghĩ tới mẫu thân, có lẽ trong cơ thể nàng chạy dòng máu phóng túng không kiềm chế của mẹ, nàng thật sự rất muốn rời khỏi kinh thành sau khi gả chồng, đi khắp nơi tìm hiểu các kiến thức rộng lớn. Hơn nữa, còn phải mang mẫu thân về, để cả nhà được đoàn viên, hoàn thành tâm nguyện cho phụ thân.
Kiệu hoa tới cửa, hỉ nhạc mừng vui vang trời, Lư Tú Nhi ngồi kiệu đi về hướng Tô gia. Tới trước cửa, trong tiếng pháo giòn vang, Lư Tú Nhi đeo khăn voan đỏ đi ra khỏi kiệu hoa, bước lên thảm nhung cũng màu đỏ thẫm.
Tô Hằng Chu cũng đã cố ý về nhà, khi hai người bán được ông ta vui mừng đến nỗi cười không khép miệng lại được, đôi mắt híp thành một sợi chỉ không nói mà hai chiếc cằm cũng hiện ra. Lư Tuấn vẫn rất có phong phạm danh sĩ, luôn là tiên phong đạo cốt, nếu mang đi so sánh với Tô Hằng Chu, thì ngược lại lão phụ thân của Tô Thảng mới càng giống một đầu bếp hơn nhiều.
Nhạc An công chúa, Hoàn Lãng Tình, huynh muội Thành Mính và các đồng liêu ở Thượng Thực Cục đều tới chúc mừng, các quan viên có mối giao hảo với Lư Tuấn, Tô Hằng Chu trong kinh thành cũng đều đến chung vui, lễ đường hôm nay có thể nói là quan lại tụ tập. Bái đường vừa xong, Hoàng Thượng lại phái người có chức trách đến đặc biệt ban hậu lễ, hai nhà Tô, Lư hết sức nở mày nở mặt.
Tô gia lần này đã về sự kiện thành hôn của Tô Thảng mà bày bàn tiệc cơ động dọc theo con phố từ nhà họ Tô đến nhà họ Lư, để cho tất cả láng giềng cùng vui vẻ. Hôn lễ trở thành buổi lễ long trọng lớn nhất gần đây ở kinh thành, ngay cả các hương dân ở ngoại thành cũng đến xem náo nhiệt, gần như phô trương không thua gì tiệc chúc thọ Vạn Thọ Tiết, lại có hơn cả ngàn bàn tiệc.
Lư Tú Nhi vì chuyện này cũng đã từng khuyên Tô Thảng, đừng quá xa hoa lãng phí. Tô Thảng cười nói, bá tánh bình dân thích xem chuyện náo nhiệt, Tô gia có hỉ sự, mọi người hưởng một chút không khí vui mừng cũng không có gì là quá đáng. Huống chi từ đây về sau, bảng hiệu kim bài của Tô gia cũng sẽ có càng nhiều người biết hơn, chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Lư Tú Nhi nghe vậy mới biết Tô Thảng tuyệt đối không phải là làm ăn lỗ vốn, ôi, Vì sao nàng lại gả cho một tên tiểu bá vương mà ngay cả hôn lễ cũng phải phô trương thanh thế to lớn như vậy?
Đúng là số mệnh.
Tất cả mọi lễ nghi rườm rà đã xong, mọi người ồn ào nháo tân phòng cũng bị vứt ra ngoài cửa. Lư Tuấn được Lư Tú Nhi căn dặn, trước khi động phòng phải thử thách Tô Thảng, cho nên đã thương lượng trước với Tô Hằng Chu, chặn hết tất cả cửa ra vào, không cho bất cứ ai nháo tân phòng. Bọn họ phải cho đôi vợ chồng son này một không gian để thử thách đặc biệt.
Tô Thảng hoàn toàn chẳng hay biết gì, người hầu đưa thân vừa đi hắn đã mỉm cười tiến tới gần, nhưng không giở khăn đỏ trên đầu Lư Tú Nhi xuống. Lư Tú Nhi âm thầm cảm thấy buồn cười, ha ha, tên ranh này còn muốn trêu nàng sao, cứ chờ đó mà xem.
Tô Thảng lung lay một lúc, thấy Lư Tú Nhi không mắc mưu, vẫn giữ được phong độ tiêu chuẩn thục nữ, hắn lại không chịu nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn giở khăn voan, thấp giọng gọi một tiếng: “Nương tử…”
“Tướng công.” Khuôn mặt Lư Tú Nhi dưới ánh nến đỏ cực xinh đẹp động lòng người, một tiếng kêu cùng hết sức dịu dàng tình cảm, khiến Tô Thảng nghe thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Cuối cùng thì nương tử xinh đẹp này cũng thuộc về hắn.
Hắn dùng tay nâng khuôn mặt nàng, nhớ tới nụ hôn trộm kia, không khỏi đắc ý: “Nàng có biết không? Nó đã sớm là của ta.”
Lư Tú Nhi khó hiểu nhìn hắn.
Tô Thảng dùng ngón tay quét qua môi đỏ của nàng, cả người Lư Tú Nhi tê rần, như bị ai đó điểm huyệt. Chờ khi tỉnh táo lại, do dự hỏi: “Có ý gì?”
“Ta… đã từng hôn … trộm nàng!”
“A!” Lư Tú Nhi với thẹn thùng vừa bối rối, tên quỷ háo sắc này! Chuyện đã bao lâu rồi đến bây giờ nàng mới biết. Chỉ có… lần đó nàng còn ngủ mơ màng, mở mắt đã thấy khuôn mặt hắn ở rất gần, lúc ấy còn bị dọa đến nhảy dựng, cho rằng gặp quỷ, sau đó hắn nói trên mặt bị dính mực thì liền cho qua.
Thì ra lúc đó đã bị hắn lợi dụng. Lư Tú Nhi tùy tiện chụp lấy một cái gối đầu, nện lên trên người hắn. Tô Thảng ném gối ra, trong lòng xúc động, chậm rãi sáp tới, muốn hôn nàng. Nàng lại lập tức đẩy ra, cười hì hì nhìn khuôn mặt kinh ngạc của hắn nói: “Khoan đã, ta có làm món ngon cho chàng…”
“Còn có món nào ngon hơn nàng chứ?” Hắn cho rằng nàng chỉ tùy tiện nói, cho nên chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi của nàng.
“Không được gây rối.” Lư Tú Nhi đỏ mặt ngại ngùng, “Cố ý làm cho chàng, nếu chàng không ăn thì không động phòng.”
Tô Thảng nhíu nhíu mày, nha đầu này muốn bày trò gì thế này? Nhất định phải ăn thật sao.
“Bưng lên!” Lư Tú Nhi cất tiếng gọi vọng ra ngoài cửa. May mắn vẫn còn để lại một chiêu này, có thể trấn áp hắn, nếu không cả đời sẽ phải chấp nhận số phận bị hắn “bắt nạt”, thật không cam lòng.
Người hầu lục tổ bưng vào năm cái khay lớn đậy nắp kín mít không nhìn ra được manh mối gì.
“Chàng cũng biết hôm nay quá bận rộn ta không có công phu làm món quá tinh tế, chàng nếm thử đi.” Lư Tú Nhi nói cười vui vẻ, mở một khay trong số đó, “Đêm tân hôn, hẳn là chàng sẽ không nôn ra chứ?”
Nàng cười sức dịu dàng bình thản, nhưng đủ để cho Tô Thảng hiểu rằng, hắn tuyệt đối không thể nôn. Cách nói chuyện này của Lư Tú Nhi, chính là đã âm thầm nói với hắn ở đây có một cái bẫy đang chờ đợi chàng, rõ ràng là một cái bẫy đấy, nếu chàng dám nôn ra thì cứ chờ mà xem!
Tô Thảng cũng chỉ có thể mỉm cười cố gắng nhẫn nhịn, không thể để nàng xem thường. Nam tử hán đại trượng phu, có gì đáng sợ.
Đen sì lì… đây là tương à? Tô Thảng biết Lư Tú Nhi có ý định muốn áp đảo hắn, cảm giác này thật không hề dễ chịu. Hắn dùng muỗng múc một chút, bỏ vào trong miệng. Ôi! Quá mặn! Cũng không biết là chân giò hun khói đã ướt với muối bao lâu lại còn bỏ thêm tương đậu, chao, muối … chắc chắn là không dưới một cân, mặn đến mức sắp đắng. Hắn chỉ hận không thể nôn ra cả cái lưỡi của mình, nhưng mà lần này không thể nôn được.
Cẩn thận nhấm nháp kỹ một chút, lại thấy có mùi vị thanh mát ngọt hậu, Tô Thảng cũng không bình phẩm gì, chỉ cầm lấy trung trà trên bàn uống liền mấy hớp.
Chờ hắn líu lưỡi xong, Lư Tú Nhi mới mở một cái khay khác. Không cần phải nói, chắc chắn là cắn răng.
Cay quá! Cảm giác giống như bị lửa thiêu kia chỉ trong nháy mắt xông vào yết hầu, rồi lại chạy đến thực quản, một đường chém giết đến dạ dày. Lúc này mồm miệng hắn đã bắt đầu tê rần, cũng không biết chiếc lưỡi của mình đang ở đâu, không còn nghe theo sự sai bảo của mình nữa. Tô Thảng nước mắt lưng tròng nhìn Lư Tú Nhi, liền trực tiếp lấy bình trà đổ vào trong miệng mình. Ôi! Vì sao lại cay như vậy, ức hiếp người ta đến vậy sao?! Hắn ngày thường tự xưng là mình có thể ăn cay lúc này cũng không khỏi cam bái hạ phong.
Đầu lưỡi còn chưa kịp bình phục thì lại phải thử một khay khác, là ngọt.
So với bánh Tô Đường lần trước, lần này ngọt hơn rất nhiều, Tô Thảng suy đoán nàng đã dùng đường mạch nha nén rồi lại nén, luyện thành một khối đặc sệt. Nhìn thấy có đường kia dính chặt vào nhau, cắn một miếng còn có từng đợt từng đợt sợi đường kéo theo không dứt, ngấy đến nỗi hắn lập tức muốn nôn ra.
Nhưng mà hắn cần phải trải qua thử thách này. Hắn nhai đi nhai lại khối đường trong miệng, mấy lần cũng không thể nuốt xuống được, nhưng vẫn hết sức kiên trì không nhổ ra. Giằng co như vậy suốt nửa ngày, hắn ngậm đường, chỉ chỉ ấm trà. Lư Tú Nhi hiểu ý, gọi người mang thêm nước cho hắn.
Tô Thảng bất chấp nước nóng, rót ra một ly, uống vào miệng phải quạt không ngừng. Lư Tú Nhi che miệng cười không dứt.
“Nàng chờ đó, ta nhất định sẽ báo thù.” Tô Thảng giả vờ hung ác, nhe răng trợn mắt nói.
“Chờ chàng biết nấu ăn, có lẽ phải mất tám trăm năm nữa.” Lư Tú Nhi không hề lo lắng.
Dường như nàng nói rất đúng! Tô Thảng ảo não thừa nhận.
Khó khăn lắm nước trà mới nguội, hắn cũng khó khăn lắm mới có thể nuốt trôi khối đường như uống thuốc. Ôi, ngọt đến đắng ngắt! Ăn đường cũng phải vất vả như vậy.
Lại một khay, không cần phải nói, là đắng.
Ôi chao, là chua, hàm răng Tô Thảng cũng bắt đầu ê ẩm, hít hà mấy hơi. Đây là dưa chuột ngâm giấm đã vài thập niên! Chua đến tận xương cốt, giống như nữ nhân ghen tuông, lực sát thương quá mạnh. Không được, vẫn phải uống nước.
Ực ực ực. Tô Thảng bắt đầu cảm thấy nước là thứ đồ uống ngon nhất trên thế giới này, thật sự là quá hiểu ý người khác. Lư Tú Nhi thấy khuôn mặt hắn nhăn nhó như vậy, thật sự nhịn không được, cười đến nghiêng ngả, ôm bụng dựa vào giá giường. Tô Thảng duỗi tay chỉ chỉ trỏ trỏ, bộ dạng chờ xem.
Khay cuối cùng tất nhiên là đắng. Tô Thảng còn chưa kịp ăn, đã cảm thấy đây chính là nước đắng, chờ khi nếm thử mới biết quả nhiên thống khổ. Đầu lưỡi đúng là một bộ phận dư thừa của cơ thể mới có thể cảm nhận ra vị ác liệt như vậy, Tô Thảng hối hận đến mức xanh ruột, hắn hẳn phải hiểu ra món cuối cùng mới chính là món khó ăn nhất. Vì sao hắn nghĩa lại không chút nghĩ ngợi mà ăn ngay? Chẳng lẽ sự dạy dỗ lúc đầu còn chưa đủ khắc sâu hay sao?
Cho dù có muốn ăn, hắn cũng phải chờ vị giác hồi phục rồi mới ăn, hoặc là ăn đắng trước rồi mới ăn vị ngọt. Bây giờ thì hay rồi, để lại một miệng đắng ngắt, không thể khống chế được. Lúc này hắn muốn phun ra thì chỉ cần há miệng. Không, hắn thậm chí hối hận vì đã có một cái miệng, ngoan cường như vậy, trước sự phá hoại của vị đắng tràn ngập, chỉ cần có miệng, có ký ức, buổi tối đi ngủ nhất định sẽ gặp ác mộng, cuộc sống sẽ không còn trọn vẹn nữa.
Thật là đáng ghét, vì sao phải làm những món khó ăn như thế này… Hắn thật sự rất muốn bóp chết nữ nhân đã nấu những món này…
Lư Tú Nhi bình thản cầm đũa, gấp những món mà hắn vừa mới ăn cho vào miệng. Biểu hiện của nàng không ngừng thay đổi, cũng khổ sở giống hệt như hắn vừa rồi, nhưng mà nàng dường như rất hưởng thụ quá trình này, nhấm nháp thật kỹ.
Tô Thảng đột nhiên hiểu ra, nàng đang tận hưởng ngũ vị nhân sinh trong cuộc đời với hắn: chua, ngọt, mặn, đắng, cay. Bất kể là vị nào, nàng cũng sẽ không để hắn một mình gánh vác, mà là muốn chia sẻ với hắn.
Bỗng dưng, đôi mắt hắn ươn ướt, tất nhiên, có một nửa là bởi vì bị thức ăn kích thích. Hắn nắm lấy tay nàng đặt lên trên lồng ngực mình.
“Tú Nhi, nàng là tình cảm chân thành suốt đời ta, có thể cưới được nàng, là hạnh phúc lớn nhất cả đời ta!” Hắn lẩm bẩm nói với nàng, nói với chính mình, chìm đắm trong sự kiều diễm ấm áp này.
Lư Tú Nhi buông đũa, hắn đã hiểu nàng, liền vui mừng mỉm cười.
Cuộc đời này, nàng sẽ hạnh phúc.
=========================
“Rầm rầm rầm!” Cửa tân phòng bị xô đẩy rung trời.
Đang đối diện ôn tồn với giai nhân, sao lại bị quấy rầy chứ? Tô Thảng không vui, ngẩng đầu quát một tiếng: “Chuyện gì?”
“Mau mở cửa đi, chúng ta muốn nháo tân phòng!” Tiếng cười bỡn cợt của Hoàn Lãng Tình truyền đến, phía sau là Thành Mính và Nhạc An công chúa phụ họa.
Tô Thảng vừa nghe Thành Mính cũng ở đây, vội vàng ôm lấy Lư Tú Nhi, lớn tiếng nói: “Mơ tưởng!”
“Ngươi không mở cửa, chúng ta sẽ phá cửa phòng!” Hoàn Lãng Tình cao giọng quát một tiếng.
“Không sao, ta đã bố trí cơ quan trong phòng! Không sợ bọn họ không ngoan ngoãn mở cửa.” Nhạc An công chúa cũng lớn tiếng nói.
Tô Thảng sợ tới mức lập tức ôm nhảy lên giường Lư Tú Nhi. Công chúa trời hại này, ngay cả một chiêu này cũng đã tính toán, làm hại hắn phải ôm chặt lấy Lư Tú Nhi, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ chạm trúng cơ quan nào.
“Có văn kiện khẩn cấp!” Bên ngoài truyền đến âm thanh một tên sai vặt, sau đó không lâu, liền nghe thấy Hoàn Lãng Tình kêu thảm một tiếng.
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Thảng nghi ngờ nói, hay là Hoàn Lãng Tình lại sử dụng thủ đoạn gì muốn lừa hắn.
Nghĩ lại vẫn không yên tâm, hắn liền bảo Lư Tú Nhi đợi mình trên giường, sau đó chạy ra mở cửa.
Ba người Hoàn Lãng Tình đang đọc một phong thơ, đứng ngây ra như phỗng, Tô Thảng lập tức giật lấy, liền thấy trên bì thư ghi hai chữ to “Cấp báo”, nội dung chính là…
“Định Viễn đại tướng quân Hạ Hầu Quỳnh mất tích trên đường diệt phỉ, thuộc hạ tìm kiếm nhiều ngày bất lực, năm nghìn đại quân đang trên đường trở về.”
Hạ Hầu Quỳnh võ công cao cường kia, không kịp về tham gia hôn lễ của hắn thì thôi, ngay cả bản thân cũng mất tích, có thể thấy được vấn đề nghiêm trọng thế nào.
Người đầu tiên khôi phục tinh thần lại chính là Nhạc An công chúa, nhìn thấy mọi người mặt ủ mày ê trong ngày đại hỉ, lập tức nghĩ ra một ý, kêu lên: “Không sao, không sao!” Nàng ta hưng phấn nói, “ Để ta bói cho hắn một quẻ!”
“Tất nhiên.” Nhạc An công chúa đắc ý nói, sau đó xông vào tân phòng, cười cười với Lư Tú Nhi, lại bảo một tên sai vặt lấy ba đồng tiền đến, mân mê trên tay.
“Nàng ta biết xem bói à?” Tô Thảng vẫn hỏi Hoàn Lãng Tình một tiếng.
“Đương nhiên.” Hoàn Lãng Tình “Hừ” một tiếng, tức giận trừng hắn một cái, “Nếu không nàng ta làm sao chiếm được ta? Chính là bởi vì nàng ta đã tính ra chúng ta là trời sinh tuyệt phối!”
Tô Thảng cười ha ha. Ánh mắt Thành Mính sáng lên: “Nếu vậy ta cũng muốn nhờ công chúa bởi một quẻ, xem ta và ai là tuyệt phối?!”
Tô Thảng lập tức cảnh giác, một khuôn mặt đang lại, lạnh giọng nói với hắn: “Tính ai cũng được, không được lấy bát tự của Tú Nhi đi!”
Thành Mính cũng đáp lễ hắn bằng một cái liếc mắt, giống như muốn nói “Cũng chưa chắc đâu”, lại nhìn về phía Lư Tú Nhi, phát hiện nàng đang mỉm cười hạnh phúc nhìn Tô Thảng, trong mắt căn bản không có người khác.
“Không sao, không sao, đại cát đại lợi, hơn nữa hồng loan tinh động, có lẽ không bao lâu, kinh thành sẽ lại có hỉ sự!”
Nhạc An công chúa vui vẻ tuyên bố vận số của Hạ Hầu Quỳnh. Hoàn Lãng Tình và Thành Mính, Tô Thảng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ có thể tạm thời tin như vậy.
Còn việc Hạ Hầu Quỳnh đã gặp phải kỳ ngộ gì, thì lại là một câi chuyện đẹp đẽ khác...
- --------hoàn chính văn-----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT