Đến trước phòng họp, anh mở cửa để cô đi vào trước rồi mình mới vào sau. Ghế ngồi cũng do anh chủ động kéo sẵn ở bên cạnh ghế của mình.

- Mời cô ngồi!

- Cảm ơn anh!

Mộc Miên ngồi xuống bên cạnh Hiểu Đông. Bất kể mọi người ai nấy đều nhìn thấy hành động khác lạ của anh và ngấm ngầm hiểu được thái độ đối với người con gái này trân trọng như thế nào. Vốn dĩ những điều này họ chưa từng thấy anh làm cho ai bao giờ. Vì thế cho nên Quỳnh Hoa càng lúc càng cảm thấy nơm nớp lo sợ hơn ban đầu thêm một chút.

Hiểu Đông soạn một tin nhắn gửi đi rồi cất điện thoại vào túi. Đưa mắt nhìn những người trước mặt, anh cất giọng:

- Xin giới thiệu với mọi người, bên cạnh tôi bây giờ chính là…

- Anh Biện, tôi thấy chúng ta giải quyết chuyện của Diệu Hân trước đi, tôi có là ai cũng không quan trọng lắm.

Mộc Miên bất chợt kéo tay áo ngăn lại khiến Hiểu Đông thôi không nói nữa, chỉ đưa ánh mắt ôn nhu nhìn sang.

Nhận thấy ánh mắt khác lạ của anh, Mộc Miên vội buông tay ra rồi nhìn sang hướng khác tránh né. Chẳng biết vì sao lúc này cô lại cảm thấy có một cảm xúc lạ lẫm chớm nở trong lòng mình.

Anh nhìn Diệu Hân rồi nhàn nhã tựa người vào ghế.

- Vậy chúng ta giải quyết chuyện chính. Cô nói trước đi.

Diệu Hân đứng dậy, nói:

- Dạ, hôm nay là hạn cuối nộp bản thiết kế dự thi nên tôi có đến phòng của chị Quỳnh Hoa. Nhưng chị ấy đã nói tôi ăn cắp tác phẩm của người khác, còn kêu tôi phải có bằng chứng chứng minh nó là của tôi. Khi quay lại bàn làm việc tìm bằng chứng thì bản vẽ tay đã biến mất nên tôi không có gì để đối chất. Vì thế… Tôi nhờ chị của mình đến đây. Lúc nãy chị Quỳnh Hoa có đưa bằng chứng vẽ tay mà Tâm Liên đã nộp nhưng tôi nhận ra đó chính là của tôi.

- Cô đừng có lộng ngôn! - Quỳnh Hoa nghiến răng.

Hiểu Đông liếc mắt nhìn khiến cô ấy nín bặt. Đưa mắt nhìn Tần Đinh, anh trầm giọng:

- Gọi Tâm Liên đến đây.

- Dạ!

Trong phòng bấy giờ trở nên tĩnh lặng, không ai nói với ai câu nào cả. Bất chợt Hiểu Đông thở hắt một hơi, tự trách bản thân mình sao lại ngốc nghếch đến như thế. Rõ ràng ngồi ở đối diện sẽ dễ dàng nhìn trộm cô hơn. Bây giờ ngồi bên cạnh đến việc muốn nhìn mặt nhau cũng khó.

[Cạch!]

Cô thư ký đi vào trong với khay nước trên tay. Mang đến cho mọi người đa số là nước đóng chai bình thường nhưng cô ấy lại mang đến cho Mộc Miên một cốc bạc xỉu nóng. Khó hiểu nhìn cô thứ ký, cô ấp úng:

- À… Cái này…?

- Là tổng giám đốc căn dặn chuẩn bị cho cô.

Cô ấy mỉm cười rồi cứ thế đi ra khỏi phòng họp. Mộc Miên nhìn cốc bạc xỉu xong thì đưa mắt nhìn Hiểu Đông ở ngay bên cạnh mình.

- Anh Biện, cảm ơn anh.

Hiểu Đông chỉ gật đầu mỉm cười và không nói gì. Bản thân không thiếu gì kinh nghiệm để bắt chuyện với một cô gái nào đó nhưng đối với Mộc Miên thì khác. Anh cảm nhận rõ rệt khi đối mặt với nhau, cứ như giữa cả hai đang có một bức tường trong suốt, tuy không thấy được nhưng nó rất dày và không có cách nào để có thể tiếp cận được cô thêm một bước nữa. Tất cả dự tính khi đối diện với Mộc Miên hoàn toàn trở về con số không. Thậm chí anh còn thấy bản thân mình ngại ngùng, vô cùng cứng nhắc.

Ngồi đối diện với họ, nhìn tường tận các hành động và cử chỉ của Hiểu Đông dành cho Mộc Miên càng khiến Quỳnh Hoa thêm lo lắng. Hai người không những biết nhau mà hình như còn thân thiết nữa. Cứ đà này thì chắc chắn Hiểu Đông sẽ bênh vực Mộc Miên cho xem.

[Cạch!]

Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, lần này là Tần Đinh đi vào, theo sau anh ấy là Tâm Liên, thực tập sinh cùng trường với Diệu Hân.

- Tổng giám đốc!

- Ngồi đi!

- Dạ!

Tâm Liên ngồi xuống bên cạnh Quỳnh Hoa, không quên nhăn mặt cầu cứu chị họ của mình.

- Bản thiết kế này là cô làm sao?

Hiểu Đông vừa hỏi xong thì Tần Đinh đã đặt bản thiết kế vừa lấy được ở trên bàn làm việc của Quỳnh Hoa.

Tâm Liên ấp úng:

- Dạ… Dạ đúng! Đây là thiết kế của tôi.

- Chủ đề của nó là gì vậy?

- Đây… Đây là… Lá ạ! Tôi đã thêm màu sắc để phá cách cho nó.

- Diệu Hân! Nó có ý nghĩa gì?- Anh hỏi.

Diệu Hân dõng dạc nói:

- Đây là lá đuôi công ạ, còn được gọi là tam thất, tam tài. Ý nghĩa cầu tài lộc cho chủ sở hữu.

Mộc Miên mỉm cười tít mắt nhìn Diệu Hân. Chỉ có người thiết kế thật sự thì mới biết rõ được ý nghĩa và trình bày một cách rành mạch.

- Tổng giám đốc, anh đừng có nghe cô ta nói. Cô ta nộp bản thiết kế sau Tâm Liên, không có chứng cứ xác minh mà còn đưa người đến đây làm loạn. Tại sao chúng tôi phải ngồi xuống tiếp chuyện với họ chứ? - Quỳnh Hoa gắt gỏng.

Trông thấy thái độ của cô ấy, Mộc Miên và Hiểu Đông nhìn nhau, cô không thấy tức giận khi bị sỉ nhục nhiều lần, vả lại còn thấy buồn cười nên đã cười phì một cái. Nhìn Tâm Liên, cô hỏi:

- Cho tôi hỏi cô được không? Trong thiết kế này tôi thấy có màu fancy green. Nếu được thay một màu khác để kết hợp với nó thì cô chọn màu nào để thay thế champange vậy?

- Ừm… Màu Amber… - Tâm Liên ấp úng.

Cô lại nhìn Diệu Hân, hỏi:

- Diệu Hân, em nghĩ sao?

- Em không đổi ạ. Fancy green là màu xanh tươi, nếu kết hợp với champange sẽ hài hòa hơn.

Gật đầu hài lòng, Mộc Miên đứng dậy nhìn Tâm Liên đang không ngừng siết chặt hai bàn tay lo lắng, còn Quỳnh Hoa thì tức giận đến đỏ cả mặt mày. Không cáu giận buông lời gắt gỏng với họ, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

- Có biết vì sao tôi hỏi các cô như vậy không? Kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra, tôi chính là người cố vấn phối màu cho Diệu Hân nên hoàn toàn có quyền hạn xác nhận đây là tác phẩm của ai, và còn có thể chỉ ra những điểm chưa hoàn hảo mà các cô vẫn chưa thể biết được. Các cô tự nhận là chủ nhân của bản thiết kế này vậy mà không tự tin trả lời như người bị vu khống là ăn cắp sao?

- Chị… Tổng giám đốc, tôi sai rồi. Tôi không nên làm thế với Diệu Hân, xin… Xin anh rộng lòng tha thứ.

Có gan vu oan nhưng không có gan chống đối đến cùng. Chính vì sự hấp tấp và sợ hãi đã hại chính bản thân mình nên Tâm Liên chỉ còn cách nhanh chóng nhận tội để giảm nhẹ hậu quả sắp tới. Được bước chân vào Diamond là điều không dễ dàng, vậy nên cô không thể đánh mất cơ hội này được.

Hiểu Đông đưa mắt nhìn Mộc Miên rồi cũng đứng dậy theo. Bỏ qua Tâm Liên, nhìn một lượt những người có mặt ở phòng họp, chất giọng trầm ấm của anh vang lên:

- Giới thiệu với tất cả mọi người, quý cô đây chính là chủ nhân của bộ trang sức “Hoài bão” được trưng bày ở sảnh chính của công ty, Trần Hồng Mộc Miên, còn có tên gọi khác trong giới kim hoàn, Almira.

- Almira?

Quỳnh Hoa hoảng hốt mở to hai mắt, không thể tin được người trước mặt mình lại chính là một trong những nhà thiết kế trang sức hàng đầu. Lần này quả là đã đắt tội lớn, có mắt mà không thấy thái sơn.

Vậy là xem như mọi chuyện đã dần sáng tỏ. Kết quả còn lại để tự họ trao đổi với nhau là được. Không muốn phí thời gian cho chuyện vô bổ, anh quay sang nói với cô:

- Chỉ vì rắc rối không đáng có này mà đã làm phiền đến cô. Tôi sẽ chấn chỉnh lại những người liên quan để làm gương cho cả công ty. Không dễ dàng gì mới gặp lại nhau, bây giờ tôi có thể mời cô một bữa cơm được không?

- À, được thôi. Vả lại chuyện này là tôi bất bình thay cho Diệu Hân nên anh đừng ngại như vậy.

- Tần Đinh! Cậu biết làm gì rồi

chứ?

- Dạ, tôi sẽ xử lý việc này ổn thỏa.

Gật đầu hài lòng, Hiểu Đông nhìn Mộc Miên và đưa tay về phía cửa.

- Mời cô!

Mộc Miên gật đầu và vỗ vai khích lệ Diệu Hân. Hôm nay cô ấy đã làm rất tốt. Bản thân không làm sai thì đương nhiên không dễ gì lung lay được. Mong rằng sau này cô ấy vẫn như vậy. Trung thực để gặt hái thành quả xứng đáng với thực lực, công sức và tài trí của mình.

- Chị tự về được, em làm việc tiếp tục đi nha.

- Dạ! Em cảm ơn chị.

Đi cùng Hiểu Đông rời khỏi phòng họp, mọi chuyện còn lại cứ để cho họ tự giải quyết với nhau vậy. Thật giả phân minh cả rồi, bản thân cũng không thể nán lại đây thêm nữa.

Trên đường đến thang máy, Hiểu Đông chủ động bắt chuyện với Mộc Miên. Bây giờ thì có thể thoải mái hơn nhiều rồi. Chỉ cần mở lời được thì cả hai như là đã quá quen thuộc với nhau vậy.

- Thật sự thì nếu như không có cô, thì tôi không tin bản thiết kế đó là của ai trong hai người họ. Cách phối màu rất đặc biệt, không giống với thực tập sinh một chút nào.

- Tuy là thực tập sinh nhưng Diệu Hân rất có năng khiếu. - Cô khẽ cười - Tôi chỉ cố vấn về chủ đề và bảng màu. Còn lại đều do tự em ấy sắp xếp và thiết kế từng chi tiết của bản vẽ. Vì cuộc thi lần này mà em ấy đã quyết tâm rất nhiều. À mà… Cảm ơn anh về cốc bạc xỉu. Tại sao anh biết tôi thích uống bạc xỉu vậy?

- Trong lần chúng ta cùng ký hợp đồng ở buổi đấu giá thì tôi thấy cô đã uống nó. Nhìn cách uống tôi có thể đoán ra là cô thường xuyên dùng thức uống này.

- Anh tỉ mỉ thật đó!

Cô bật cười. Không ngờ Hiểu Đông lại tinh tế như vậy, chú ý đến cả những chuyện lặt vặt nữa. Đây hình như là lần thứ hai gặp nhau. Không ngờ chỉ gặp nhau lần đầu mà anh đã biết cô thích uống gì rồi.

Nhìn người con gái đi cùng mình, Hiểu Đông nở một nụ cười không thể nào dịu dàng hơn được nữa. Đây không biết có phải là duyên phận hay không. Ngay từ khi nhặt được bức ảnh ở quán bar thì một cảm xúc lạ lẫm đã dần dần len lỏi vào tim của anh rồi. Đến khi gặp mặt Mộc Miên tại buổi đấu giá, cùng nhau ngồi ký hợp đồng thì lại vô thức không ngừng chú ý đến cô. Có thể là hoang đường, dù đây chỉ là lần gặp thứ hai nhưng đối với anh, Mộc Miên đã trở thành người vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức đã để lại ấn tượng rất sâu ở trong lòng và khó có thể phai mờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play