Đào Tuyết Chi lẳng lặng lắng nghe, không biết nên nói nàng kia ngu dại hay là cố chấp, một kết quả như thế này, Tán Chủ khẳng định sẽ không cam lòng.
Quả nhiên, Tán Chủ trầm mặc một lúc lâu, vẫn không thể tin tưởng: “Ngài gạt ta! Các người đều gạt ta! Tỷ tỷ của ta không thể bỏ lại ta như thế được, có phải các người đã thông đồng với nhau từ trước hay không? Có phải hay không?” Nàng ta kéo cổ áo Tạ Tư Lượng giống như muốn véo chết hắn, sự hung ác trong ánh mắt nàng ta khiến cho Đào Tuyết Chi cũng phải kinh hãi.
Tạ Tư Lượng kéo ra một khoảng cách với nàng ta, rồi lại lấy trường kiếm trong tay đưa cho Tán Chủ: “Giết đi, nàng ấy chết ta cũng coi như có trách nhiệm, chỉ hy vọng sau khi ngươi giết ta, thì việc này coi như chấm dứt.”
Tán Chủ giơ kiếm, mũi kiếm bén nhọn sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng ta nhắm mắt, giọt lệ lăn dài từ hốc mắt xuống đến gò má, đột nhiên, cánh tay buông thỏng xuống không trung.
Đào Tuyết Chi biết, Tán Chủ không hạ thủ được, cái gọi là báo thù rửa hận nghe ra thì rất sảng khoái, nhưng sự thật thì lại đang tát nàng ta một cái đau đớn.
Sau khi ân oán giữa Tán Chủ và Tạ Tư Lượng chấm dứt, một người thì không biết tung tích, một người cáo biệt cốc chủ, trở về Mai Hoa sơn trang.
Lâm Cẩm và Đào Tuyết Chi ở lại Thông Âm Cốc làm khách, niệm tình bọn họ đã cứu đệ tử của mình, cốc chủ cũng đồng ý giải độc tận gốc Thất Nhật Tán cho Lâm Cẩm, Lâm Cẩm đương nhiên là muôn vàn cảm tạ.
Đào Tuyết Chi lại cảm thấy hắn vô cùng giả dối, rõ ràng đã sớm tính toán mọi thứ, lần này cứu người cũng chỉ là một việc nhỏ không tốn công sức gì, bây giờ đã được lợi ích lại còn khoe mẽ.
Nàng không thích nhìn Lâm Cẩm, liền nhân lúc hắn đang giải độc, liền tự mình đi dạo loanh quanh trong Thông Âm Cốc.
Thông Âm Cốc hoa cỏ tươi tốt, bốn mùa như xuân, nàng đi đến một cái hồ sen tên gọi là Bích Trì Hiên, đó có nuôi mấy chục con cá chép Cẩm Lý, nàng không thích Cẩm Lý, nhưng đã quen ngắm Cẩm Lý từ rất lâu, bốn năm trước, khi sư huynh Bạch Ngân của nàng còn chưa có chết, bọn họ vẫn còn cùng nhau sinh hoạt ở Bạch Kiếm sơn trang, trong viện của Bạch Ngân cũng có một ao cá, trong đó cũng có cả Cẩm Lý.
Bạch Ngân, là một người yêu kiếm, cũng là một người yêu Cẩm Lý.
Lúc hắn và nàng định hôn ước, còn là do nàng sử dụng kiếm phổ và một số giống Cẩm Lý làm tín vật trao đổi, nhưng sau đó hắn lại nói muốn ra ngoài lang bạt giang hồ, cuối cùng là không về nữa, chỉ được hai năm thì đã có tin hắn không còn trên dương thế, cho đến hôm nay nàng vẫn không biết hắn chết như thế nào.
Có tiếng gió thổi từ cửa cốc truyền vào, còn có cả tiếng hoan hô nhảy múa, trò chuyện hết sức ồn ào, rất náo nhiệt, giống như có đại nhân vật nào đó quan lâm.
Đào Tuyết Chi thích nhộn nhịp, nàng đi về hướng âm thanh huyên náo kia, đi đến cửa cốc, mới phát hiện những người ở Thông Âm Cốc đều đang vây quanh một nữ tử, đến gần nhìn lại, hóa ra là Bạc Sương.
Đào Tuyết Chi muốn đến chào hỏi cùng nàng ta, nhưng vừa cất bước thì đã phải khựng lại, bởi vì Bạc Sương đang kích động chạy ra phía ngoài cửa cốc, ở đây lại có rất đông người, Đào Tuyết Chi chỉ nhìn thấy một con ngựa trắng, và một nam tử đang được Bạc Sương ôm lấy, xem ra nàng ta rất thích người này.
Đào Tuyết Chi không khỏi cảm thấy tò mò, liền hỏi những người xung quanh: “Người đó là ai thế?”
“Đào cô nương có điều không biết, người này là nam chủ tử tương lai của Thông Âm Cốc chúng ta, ba ngày sau cốc chủ của chúng ta sẽ tổ chức lễ thành hôn cho thiếu cốc chủ và người này đấy.”
Thiếu cốc chủ chính là Bạc Sương.
Đào Tuyết Chi cười nói: “Vậy thật là tốt, ba ngày sau chúng ta có thể uống rượu mừng. Không biết nam chủ tử tương lai của các người tên gì?”
Người kia cũng không hề giấu giếm: “Bạc Cầm.”
Đào Tuyết Chi hiếu kỳ hỏi: “Phu thê sao lại là cùng một họ?”
“Hắn là ở rể Thông Âm Cốc, đương nhiên là phải theo họ thiếu cốc chủ chúng ta.”
Đào Tuyết Chi bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”
Lúc nàng kể chuyện này cho Lâm Cẩm biết, Lâm Cẩm đã được giải độc xong, tâm trạng rất tốt, cho nên hai người dự định tham gia lễ thành hôn xong thì mới rời khỏi đây.
Ba ngày sau, cũng chính là ngày hôn lễ.
Tiếng pháo hòa lẫn với tiếng kèn trống liên miên không dứt, tuy hai người đều ở trong cốc không cần tân lang đi đón dâu, nhưng buổi hôn lễ này cũng được tổ chức vô cùng long trọng.
Lâm Cẩm đứng ở một bên cười nói: “Có phải nàng rất hâm mộ bọn họ không?”
Đào Tuyết Chi trừng hắn một cái: “Không liên quan gì đến ngươi.”
“Nàng muốn có một hôn lễ như thế nào?” Hắn lại hỏi.
Đào Tuyết Chi cười lạnh: “Sao hả, ngươi dự định đưa lễ vật mừng cưới à?”
“Đúng vậy.” Hắn nhe hàm răng trắng ra, cười lên còn rực rỡ hơn so với hỉ đường.
“Đưa lễ vật gì?” Đào Tuyết Chi không thèm để tâm.
“Tân lang.”
“Hả?”
“Ta nói, ta tự đem mình tặng cho nàng, thì nàng sẽ không thiếu tân lang.” Hắn lại cười nói: “Nàng muốn lúc nào thành thân cũng được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT