Quý Lãng đưa Vu Miểu Miểu đến cổng trung tâm thương mại mới lấy lại tinh thần.

Không phải mình phải đến công ty sao, sao lại chạy tới đây?

“Không đi vào sao?” Vu Miểu Miểu đợi tại chỗ một lúc, thấy Quý Lãng đứng ở cửa ngẩn ngơ không đi vào, khó hiểu hỏi một tiếng.

“Tự cô vào đi.” Anh cũng không có tâm trạng mua đồ với một con nhóc.

Vu Miểu Miểu “ồ” một tiếng, nhưng không đi vào ngay mà cúi đầu nhìn chằm chằm một nơi. Quý Lãng cảm thấy kỳ lạ, nhìn theo ánh mắt của cô, lúc này mới phát hiện mình luôn nắm tay cô.

Nhớ ra rồi, vừa rồi vì phòng cô nhóc này gây gổ với cảnh sát đó, anh đã kéo người ra.

“Anh không buông tay sao?” Vu Miểu Miểu hỏi.

Quý Lãng đang muốn buông tay thay đổi vẻ mặt, chợt đổi chủ ý: “Làm sao? Không phải tôi là tướng công của cô sao, không thể nắm tay?”

“Được.” Vu Miểu Miểu bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Anh thích, vậy thì nắm một lúc nữa đi.”

Tướng công thật sự khó đoán, lúc bảo mình tự đi vào, lúc lại nắm tay không buông, giống như con nít trong nhà trẻ cần người ta dỗ.

“!” Cái gì là “anh thích thì nắm một lúc nữa”, ai thích nắm tay cô?

Quý Lãng ghét bỏ hất tay ra, xoay người muốn rời đi.

“Anh tức giận?” Vu Miểu Miểu nhạy bén kéo vạt áo của Quý Lãng.

Quý Lãng không có kiên nhẫn, càng không biết chung đụng với người khác, nếu không phải vì biết rõ tại sao mình có thể ngủ bên cạnh Vu Miểu Miểu thì anh đã sớm đuổi Vu Miểu Miểu ra khỏi cửa. Hôm nay có thể chịu đựng tính khí ở cùng đến bây giờ đã là giới hạn.

“Tướng công, anh tức giận thật kỳ lạ. Vừa nãy cảnh sát đó dữ như vậy, anh chẳng những không tức giận còn lấy thẻ căn cước ra cho anh ta xem. Tôi dỗ anh, sao anh lại tức giận?” Vu Miểu Miểu thật sự không thể hiểu logic của tướng công.

“Ai cần cô…” Đối diện gương mặt nghiêm túc của Vu Miểu Miểu, dáng vẻ cô chặn trước người mình, tức giận mắng cảnh sát vào mấy phút trước chợt thoáng qua trước mắt Quý Lãng, phiền não trong lòng không khỏi giảm xuống: “Ai cần cô xen vào chuyện của người khác?”

“Đó làm sao có thể là xen vào chuyện của người khác chứ, anh là tướng công của tôi, tôi là vợ anh, sao tôi có thể để cho người khác ức hiếp anh, hơn nữa còn ngay trước mặt tôi.” Vu Miểu Miểu nói.

Ánh mắt của Quý Lãng hơi run: “Có phải cô nói ngược không?”

“Không có, sư phụ nói lấy tướng công về nhà thì phải bảo vệ thật tốt.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc nói: “Mặc dù chúng ta vẫn chưa kết hôn nhưng tôi cũng sẽ bảo vệ anh.”

“Lý thuyết giáo dục của vu tộc các cô đúng là độc đáo.” Quý Lãng nói.

“Đó là đương nhiên, sư phụ nói bây giờ là xã hội mới, chúng tôi cũng phải đều tiếp cận. Đúng rồi, không phải anh phải đi làm sao? Mau đi đi, đừng tới trễ.” Vu Miểu Miểu nhắc nhở.

Quý Lãng “ừ” một tiếng, đang muốn đi, ánh mắt lướt qua tủ kính sau lưng Vu Miểu Miểu, thấy mặt mình trên kính. Anh luôn biết, gương mặt mình không giống trong mắt người bên cạnh. Vì để biết dáng vẻ của mình trong mắt người khác, anh đã từng tìm họa sĩ vẽ chân dung. Anh tìm tổng cộng ba họa sĩ, mỗi họa sĩ vẽ ra dáng vẻ không giống nhau. Rõ ràng là giống khuôn mặt nhưng thể hiện ba kiểu u ám khác nhau, ngay cả bản thân anh nhìn sang cũng cảm thấy không thoải mái, hoàn toàn khác với ngày thường anh nhìn thấy mình trong gương.

Quý Lãng hơi tò mò, mình ở trong mắt Vu Miểu Miểu có dáng vẻ gì nhỉ?

“Vu Miểu Miểu, ở trong mắt cô, tôi trông thế nào?” Quý Lãng buột miệng hỏi.

“Ừm… tinh khiết giống như ngọc trai đen, đẹp.” Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm quanh người Quý Lãng, năng lượng màu đen vẫn tinh khiết dưới mặt trời rực rỡ, cô trả lời không hề nghĩ ngợi.

Quý Lãng im lặng một lúc, sau đó xoay người đi tới làn dành cho người đi bộ, chờ đến khi tới làn dành cho người đi bộ đúng lúc là đèn đỏ. Quý Lãng đứng tại chỗ nhìn đèn giao thông đầu đường bỗng cười khẽ một tiếng: “Mặc dù từ ngữ hình dung hơi thiếu thốn nhưng mà thẩm mỹ cũng được lắm.”

Công ty của Quý Lãng là một văn phòng, là phòng làm việc riêng mà anh tự mở hồi đại học, công việc chủ yếu là kinh doanh tác phẩm IP của bản thân.

Nghề nghiệp của Quý Lãng là một nhà tiểu thuyết kinh dị khá nổi tiếng, nghề nghiệp này có liên quan trực tiếp với năng lực đi vào giấc mơ.

Bởi vì năng lực đi vào giấc mơ, từ nhỏ Quý Lãng đã rơi vào đủ kiểu trong ác mộng, anh gặp quá nhiều tính người u ám và xấu xí, những thứ này góp nhặt từng ngày một lần khiến anh từng sụp đổ. Vì vậy anh dần thay đổi, không có lòng đồng tình, không có nhận biết với sự vật tốt đẹp, bất cứ thứ gì đặt trước mặt anh, anh đều chỉ có thể nhìn thấy mặt u ám.

Ví dụ như lúc lên trung học, thầy bảo một học sinh nữ có thành tích không tốt tan học đến văn phòng tìm ông ta học thêm. Quý Lãng sẽ theo bản năng cảm thấy nhất định là ông thầy này muốn thừa dịp xung quanh vắng vẻ mà xâm phạm học sinh nữ này.

Ví dụ như trên đường nhìn thấy người xa lạ ôm em bé ngủ say, anh sẽ cảm thấy nhất định là đứa nhỏ này bị lừa bán, chắc chắn người đang bế không phải người thân của đứa trẻ.

Ví dụ như anh nhìn thấy người đi ngang qua đường sẽ nghĩ tại sao tài xế không ấn cần ga đâm chết người đó.

Ví dụ như vậy không đếm hết, dần dần Quý Lãng bắt đầu nhận ra như vậy không được. Từ trước đến giờ anh sống trong cái xã hội này, mà bởi vì năng lực của anh, anh lại không thể khép kín bản thân. Không thể khép kín cũng chỉ có thể dung hòa, bởi vì đặc biệt sẽ bị người ta chú ý nên anh bắt đầu tìm bác sĩ tâm lý cho mình.

Cũng may mặc dù bố mẹ nhà họ Quý và Quý Lãng không hề thân thiết, nhưng cũng chưa hoàn toàn vứt bỏ Quý Lãng. Bọn họ mời tất cả bác sĩ tâm lý tài giỏi khắp thành phố Hải cho Quý Lãng, cuối cùng có một chuyên gia tâm lý cho đề nghị.

“Cậu giống như bị khóa ở trong thế giới kinh khủng liên tục tuần hoàn, thế nào cũng không trốn thoát được. Tôi luôn định giúp cậu tìm được đường ra nhưng thật đáng tiếc, tôi cũng không thể tìm được. Bây giờ chuyện tôi có thể làm là cung cấp một cách xoa dịu cho cậu. Cậu từng chơi căn phòng kinh dị trong khu vui chơi chưa? Lúc chơi căn phòng kinh dị một mình là kinh khủng nhất, lúc hai người chơi sẽ giảm ít kinh khủng, lúc một đám người chơi sẽ ít kinh khủng hơn, mà nếu như cả phòng đều là người, như vậy cậu sẽ không cảm thấy sợ nữa. Cho nên nếu như cậu không ra được thì để cho người ta đi vào thế giới của cậu đi.”

Quý Lãng không thể đưa người ta vào thế giới của mình cho nên điều anh có thể làm là nói ra. Từ lớp mười, anh đã cách quãng đăng tiểu thuyết kinh dị của mình ở trên mạng, anh dùng từ ngữ để miêu tả tất cả mọi thứ anh nhìn thấy ở trong ác mộng.

Bởi vì là đề tài ít được chú ý, lúc đầu cũng không có ai xem, nhưng Quý Lãng viết những thứ này vốn chỉ vì bày tỏ hết, viết xong một quyển thì anh cảm thấy màu đen đè trên người mình nhẹ hơn chút. Bởi vì câu chuyện anh viết, phần lớn đều là chuyện từng thật sự tồn tại cho nên độ cảm nhận cực mạnh. Vì vậy ngày dồn tháng chứa, chuyên mục của Quý Lãng đã khá nổi.

Mà sự khống chế năng lực đi vào giấc mơ của Quý Lãng càng ngày càng mạnh, dần dần anh có thể thông qua chủ nhân của giấc mơ, tiến vào trong giấc mơ liên quan tới giấc mơ đó. Vì vậy anh viết lách, viết cuốn tiểu thuyết “Ghi chép phạm tội” đầu tiên trong đời.

Đó là một vụ án giết người liên hoàn, sau khi một người sống sót trong đó được cảnh sát cứu, cả đêm đều gặp ác mộng, bởi vì quá sợ hãi nên giấc mơ của người đó xuất hiện liên hệ với giấc mơ của hung thủ. Quý Lãng nắm bắt được, anh theo giấc mơ của người bị hại tiến vào trong giấc mơ của hung thủ phạm tội. Trong mơ, quan sát toàn bộ quá trình hung thủ từ muốn giết người, chuẩn bị giết người cùng với giết liên tục sáu người sau khi bị bắt.

Quý Lãng lấy tội phạm giết người làm thị giác đầu tiên, viết kỹ càng quyển “Ghi chép phạm tội” này, bởi vì khá giống với vụ án vừa mới phá được, vào lúc ấy dẫn tới náo động rất lớn, thậm chí động đến đội trưởng cảnh sát điều tra phá vụ án lúc ấy.

“Rất nhiều chi tiết cậu viết trong tiểu thuyết, chúng tôi cũng không chú ý tới lúc điều tra phá án, nhưng chúng tôi từng kiểm tra hung thủ, điều cậu viết lại thật sự tồn tại. Rốt cuộc làm sao cậu làm được?” Nếu không phải địa điểm xảy ra vụ án này ở ngoài thành phố Khánh An nghìn kilomet, mà lúc xảy ra vụ án Quý Lãng luôn ở trường đi học, thậm chí anh ta sẽ nghi ngờ Quý Lãng là đồng lõa.

“Logic suy luận.” Quý Lãng chỉ trả lời ba chữ.

Trước khi rời đi, đội trưởng cảnh sát nhìn chằm chằm Quý Lãng rất lâu: “Cậu không phạm tội, tôi không thể bắt người, nhưng nếu như đây thật là bản thân cậu suy luận ra thì cậu chính là người có thiên phú gây tội nhất tôi từng thấy, tôi mong cậu chỉ dùng nó viết lên câu chuyện.”

Quý Lãng biết anh ta đang cảnh cáo mình nhưng cũng không thèm để ý. Trước anh ta, sớm đã có một nhóm tự xưng là người của giới huyền học đã cảnh cáo anh, mà trong miệng bọn họ, sự tồn tại của mình càng kinh khủng hơn, là ma quỷ đủ để hủy diệt thế giới.

Quý Lãng không biết mình sẽ hủy diệt thế giới lúc nào nhưng lúc này bọn họ không kéo thành đoàn tới giết mình có lẽ là còn sớm.

Tòa nhà nhỏ hai tầng đặt phòng làm việc của Quý Lãng vốn là văn phòng của một khu công nghiệp dùng giữ lại vật liệu khu công nghiệp, sau đó vật liệu được mang đi ra ngoài, tòa nhà nhỏ đã trống không. Quý Lãng bỏ tiền ra thuê, thành phòng làm việc riêng của anh.

Nhân viên trong phòng làm việc không nhiều, cộng thêm anh tổng cộng chỉ có năm người, một người trong đó phụ trách tiếp đãi và làm việc đối ngoại, cả ba người khác là biên tập.

“Sếp, hôm nay đến hơi trễ đó.” Đông Vĩnh Nguyên phụ trách công việc đối ngoại đang xay cà phê cho ba đồng nghiệp thức đêm chạy kịch bản bên trong, thấy Quý Lãng đi vào, lúc đầu là ngơ ngác theo thói quen, sau đó mới lộ ra một nụ cười lễ phép.

Chợt nhìn, ấn tượng của Quý Lãng cho người ta u ám kinh khủng, nhưng đây chỉ là cảm giác trong chốc lát, sau đó nhìn kỹ anh thì cảm giác đó sẽ biến mất. Cho nên người trong phòng làm việc của anh đã quen mỗi ngày mới nhìn thấy sếp thì sợ hết hồn hết vía, sau đó sẽ lấy lại bình thường.

“Ừ, viết xong kịch bản chưa?” Quý Lãng vừa hỏi vừa đi vào trong.

“Viết xong rồi, hôm qua ba người họ thức đêm sửa xong, đặt hết trên bàn của sếp. Chờ sếp xem xong, họ mới dám tan làm.” Đông Vĩnh Nguyên vừa trả lời, vừa rót thêm một cốc cà phê.

Đen tuyền không thêm đường, đây là thuốc tốt kéo dài mạng sống của Quý Lãng.

Mỗi nhân viên của phòng làm việc đều biết, sếp của bọn họ là người mắc bệnh mất ngủ nặng, vành mắt đen và tia máu đỏ như ký hiệu bẩm sinh của anh.

Ơ, hình như trong đôi mắt của sếp không có tia máu đỏ, ngay cả vành mắt đen cũng mờ đi.

Đông Vĩnh Nguyên pha cà phê xong đưa văn phòng của Quý Lãng, nhân cơ hội xác nhận lại.

“Anh nhìn cái gì đấy?” Quý Lãng trừng anh ta một cái.

“Sếp, đáy mắt anh không còn tia máu đỏ nữa.” Đông Vĩnh Nguyên kinh ngạc nói.

“Làm sao, anh có ý kiến?”

“Không phải, sếp, không phải tối qua anh… ngủ chứ? Sao anh có thể ngủ?!”

“Cái gì là sao tôi có thể ngủ?!” Quý Lãng cười khẩy liếc Đông Vĩnh Nguyên.

Đông Vĩnh Nguyên lập tức nhận ra mình nói nhầm, vội lui ba bước, quả quyết xin lỗi: “Xin lỗi sếp, tôi đi ra ngoài.”

Quý Lãng nhìn cánh cửa đóng lại, lúc này mới cầm điện thoại ra, chỉnh kiểu tự chụp, cẩn thận quan sát mắt của minh: “Thật sự không có tia máu đỏ nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play