Thập Niên 70: Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con

Chương 255


3 tháng

trướctiếp

Người một nhà vui mừng vào phòng.

Ngô Tiểu Mạn lôi kéo mẹ Ngô cố tình thả chậm bước chân đi ở phía sau, thấp giọng nói: “Mẹ, thái độ của mẹ không tốt, mẹ như vậy sẽ làm mọi người trong nhà hiểu lầm!”

“Hiểu lầm cái gì?” mẹ Ngô nhíu mày, “Chẳng lẽ còn muốn mẹ giống cha mẹ chồng con như vậy, đối với nó hỏi han ân cần cẩn thận tỉ mỉ sao? Mẹ không làm được! Hơn nữa con nhìn nó xem, trở về thì trở về, làm như là công chúa giá lâm vậy! Hôm con về đây, cũng không có long trọng như vậy!”

“Mẹ!” Ngô Tiểu Mạn thấp giọng nói: “Không phải đều giải thích qua rồi sao? Ngày đó là xe chết máy giữa đường, hơn nữa chúng ta tuy rằng là ngồi xe buýt trở về, nhưng cha mẹ chồng  con cũng làm một bàn đồ ăn ngon chờ chúng ta rồi.”

“…”Mẹ Ngô vẫn cau mày, “Được, việc này xem như ngoài ý muốn, nhưng con không lo lắng?”

“Lo lắng cái gì?” Ngô Tiểu Mạn không rõ!

“Cả nhà em gái Vũ Hành về đây, không có tính toán rời đi đúng không?” mẹ Ngô lại nói.

“Em ấy tham gia thi đại học, đã trở lại khẳng định chính là thi đậu đại học, đại khái là không đi nữa,” Ngô Tiểu Mạn nói, “Cho dùng em ấy muốn đi, cha mẹ chồng con còn có Vũ Hành cũng không để em ấy đi. Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ mẹ muốn em ấy rời đi à? Đây là nhà em ấy!”

Mẹ Ngô: “Nó đã gả chồng rồi!”

“Gả chồng thì không thể về nhà? Mẹ, con cũng gả chồng, không phải là muốn về nhà ở thì về nhà ở sao?”

“Có thể giống nhau sao?” Nếu không phải trong lòng ngực ôm cháu trai, mẹ Ngô sẽ trực tiếp gõ đầu con gái mình, hận rèn sắt không thành thép nói: “Mẹ và ba con chỉ có một mình con! Nhưng Thẩm gia thì không chỉ có một mình nó!

Không chỉ một mính nó đã đành, nhà họ thẩm này bối cảnh gia đình cũng không tồi, nhưng trên thực tế hai vợ chồng già không có việc làm, con gái bây giờ thi đậu đại học, cũng không có việc làm, còn có em trai nó cũng thi đậu đại học, căn bản công việc cũng không làm được nữa.

Bây giờ cả gia đình phải dựa vào Vũ Hành nuôi.

Nó lại mang theo cả gia đình trờ về, có phải đang muốn trông cậy vào Vũ Hành nuôi không? Con như thế nào lại có thể hời hợt như vậy? Nên lo nghĩ một chút đi!”

“Mẹ, mẹ thật sự suy nghĩ quá nhiều,” Ngô Tiểu Mạn nhíu mày, “Em chồng con có tiền, chồng em ấy làm trong đội vận chuyển, đội vận chuyển thế nào con không cần nói chắc mẹ cũng biết? Hơn nữa sau khi con cùng Vũ Hành kết hôn, tiền đều là con giữ, con cho tiền cha mẹ chồng con, bọn họ đều chỉ lấy phần bọn con nên hiếu kính thôi, còn lại tuyệt không lấy nhiều hơn, còn nói em chồng cũng cho tiền bọn họ!”

“Trước đây là trước đây,” mẹ Ngô nói, “Hiện tại ở Kinh Thị chồng của nó không có công việc.”

“Cũng có thể đi tìm nha,” Ngô Tiểu Mạn nói, “Chồng của em ấy nhìn cũng không giống người không có bản lĩnh!”

“Mẹ không nói lại con,” mẹ Ngô cả giận, “Chờ ngày nào đó bọn họ tới hỏi con vay tiền, lúc đó con sẽ hối hận!”

“Cho dù em ấy hỏi mượn tiền con cũng có thể cho mượn, ai mà không có lúc khó khăn? Hơn nữa em ấy có thể thi đỗ đại học, sau này còn sợ không tìm được việc làm, không nuôi sống nổi gia đình sao?” Ngô Tiểu Mạn nói.

Mẹ Ngô không cùng con gái nói nữa, ôm cháu đi vào.

Ngô Tiểu Mạn đuổi theo phía sau mẹ mình, “Mẹ, mẹ đừng nói mấy lời bóng gió trước mặt em ấy, tổn thương hòa khí, mẹ cũng không muốn khiến con khó xử ở nhà chồng chứ?”

“Được rồi được rồi, mẹ không nói, được rồi chứ?” Mẹ Ngô tức giận nói, nhìn thấy Ngô Tiểu Mạn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại tức giận nói, “Sớm biết vậy, mẹ không nên mặc kệ con cùng ba con, để cho con gả tới nhà họ Thẩm, đường xá xa xôi, bị khi dễ, ba con cũng chưa chắc có thể tới chống lưng cho con!”

Lại tới nữa!

Ngô Tiểu Mạn đỡ trán, cô ấy là con một trong nhà, mẹ cô ấy hi vọng cô ấy có thể tìm được một người ở rể, sau khi biết cô ấy và Thẩm Vũ Hành yêu nhau, nhà Thẩm Vũ Hành lại ở thủ đô, lập tức bày tỏ thái độ cự tuyệt.

 Sau lại thỏa hiệp, lại bắt đầu bắt bẻ gia đình nhà họ Thẩm, cảm thấy nhà hộ Thẩm chỉ được cái mã, không thể cho con gái cuộc sống tốt.

“Mẹ, bây giờ con sống rất hạnh phúc, Vũ Hành rất tốt với con, người nhà họ Thẩm cũng rất tốt với con, mẹ đừng nói những cái này nữa, cẩn thận họ nghe thấy sẽ nguội lòng.” Ngô Tiểu Mạn bất lực nói.

“Con cũng không sợ mẹ nguội lòng,” Mẹ Ngô không buông tha nói.

“Sao có thể?” Ngô Tiểu Mạn vội vàng dỗ dành mẹ mình, “Mẹ chính là người mà con yêu nhất.”

Mẹ Ngô lúc này mới mặt mày hớn hở, vào nhà.

Nhà họ Thẩm là một căn tứ hợp viện nhị tiến, có không ít phòng, bây giờ gia đình Thẩm Vũ Hành ở phòng phía Đông, Thẩm Vũ Hiên ở phòng phía Tây.

 Thẩm Y Y khi còn nhỏ chính là cùng cha mẹ ở tại nhà chính, nhà chính có tổng cộng năm gian phòng, Lý Sâm cùng Tiểu Bối và Thẩm Y Y ở phòng của cô, ba đứa con trai ở một phòng.

Đem hành lý dọn vào phòng, Thẩm Vũ Hiên lúc này cầm túi tương đối nhẹ, ung dung muốn đem vào trong phòng Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y gọi cậu lại, “Tiểu Hiên, túi kia là rau khô, không cần đem vào trong phòng, để ở bên ngoài đi.”

“Rau khô?” Thẩm Vũ Hiên nghe vậy, liền để xuống sau đó mở ra, lộ ra bên trong là các loại rau khô.

Mẹ Ngô vừa hay đi vào, nhìn thấy một túi lớn rau khô, cười một cái, nói với Ngô Tiểu Mạn: “Cô em chồng này của con cũng thật là, đường xá xa xôi mang nhiều hành lý như thế, mẹ còn tưởng là thứ gì, không ngờ thế mà lại là rau khô.”

Ngữ khí nghe như không có gì, nhưng lời nói lại khiến người ta cảm thấy bà ta nói Thẩm Y Y đường xá xa xôi mang rau khô về rất mất mặt.

“Mẹ…” Ngô Tiểu Mạn gọi bà.

Mẹ Ngô liếc con gái một cái, “Mẹ lại không nói sai cái gì!” Sau đó đi vào.

Lúc này, mẹ Thẩm vác một bao không biết là gì, loạng choạng đi vào.

“Mẹ, túi này cũng không cần bỏ vào trong phòng.” Thẩm Y Y gọi bà.

Quá nặng, mẹ Thẩm đã sắp đứt hơi rồi, vừa nghe không cần bỏ vào nhà chính, “bịch” ném xuống đất: “Đây là thứ gì, quá nặng, làm mẹ mệt muốn chết.”

“Chuyển đồ cũng có thể khiến mẹ mệt như vậy, mẹ nói mẹ xem còn có thể làm gì?” Thẩm Vũ Hiên trả lại lời vừa nãy mẹ anh ấy nói với anh ấy cho bà, suýt chút bị mẹ Thẩm véo tai, vội vàng tránh đi: “Cũng là rau sao!”

Mẹ Thẩm nhìn thấy túi rau khô Thẩm Vũ Hiên mở ra, hỏi Thẩm Y Y: “Sao lại mang nhiều rau khô như vậy?”

Thẩm Y Y đi qua, “Là của mẹ chồng con phơi, nhất định bắt con phải cầm mang về, con liền cầm, bất quá túi này không phải rau khô, là thịt.” Rau khô làm sao có thể nặng như vậy.

Vừa dứt lời, “xẹt” một tiếng, Thẩm Vũ Hiên mở túi ra, bên trong nào là đùi dê, sườn dê, thịt gà thịt heo, thịt vịt, thịt bò, cá, còn có các loại thịt khô.

Mẹ Thẩm trợn mắt há hốc mồm.

Thẩm Vũ Hiên cũng trợn mắt há hốc mồm!

Tất cả mọi người trừ bỏ gia đình Thẩm Y Y đều trợn mắt há hốc mồm!

“Đây…” Mẹ Ngô mãi một lúc mới tìm được giọng nói của mình: “Sao có nhiều thịt như vậy?”

Ánh mắt nghi hoặc lướt lên người Thẩm Y Y và Lý Sâm.

Mẹ Thẩm biết Lý Sâm từng giao dịch ở chợ đen, vừa nghe mẹ Ngô hỏi, vội nói: “Trước đây Lý Sâm làm việc ở đội vận chuyển,  đi khắp nơi trong cả nước, dầu nước nhiều phúc lợi nhiều, cũng không có gì kỳ lạ.”

 Thẩm Y Y thật ra không sợ người khác biết được bọn họ lăn lộn trong chợ đen, hiện giờ kinh tế đã nới lỏng một ít, qua một khoảng thời gian nữa, đầu đường hẻm nhỏ đều sẽ xuất hiện thương buôn nhỏ, “chợ đen” chẳng bao lâu nữa cũng sẽ minh bạch, biết cũng không có gì.

Bất quá cô vẫn nói: “Đúng vậy, đều là anh Sâm ngày thường mang ở bên ngoài về, ăn không hết con đem đi ướp hoặc phơi thành thịt khô.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp