Thập Niên 70: Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con

Chương 254


3 tháng

trướctiếp

“Được.” Thẩm Y Y gật đầu, là bọn họ nên đi gặp ông bà nội mới phải.

Hai chiếc xe, Thẩm Vũ Hành lái một chiếc, chở Lý Sâm, Thẩm Y Y cùng Tiểu Bối, Nhị Bảo cùng với Ngô Tiểu Mạn.

Chiến sĩ trẻ lái một chiếc chở hành lý, Thẩm Vũ Hiên, Đại Bảo cùng với Tiểu Bảo.

Một đường nói nói cười cười, rất nhanh đã đến con phố nơi Thẩm gia sống.

Xa xa, Thẩm Y Y thấy được bóng dáng vài người đứng trước cửa nhà.

Hai bóng dáng trong đó, nhìn xung quanh về hướng bên này, thấy xe bọn họ, trên mặt lập tức xuất hiện biểu cảm vui mừng, tiến lên một bước.

Đã rất lâu không gặp cha mẹ, Thẩm Y Y lập tức kích động, xe dừng lại cô liền gấp gáp không chờ nổi mà mở cửa xe đi ra ngoài, “Cha, mẹ!”

“Y Y,” Cha Thẩm chống gậy, bước nhanh tới, mẹ Thẩm dìu ông sợ ông té ngã.

Thẩm Y Y nhào vào trong lòng ngực cha Thẩm.

Cha Thẩm lùi về sau vài bước mới đứng vững được. Mẹ Thẩm quở trách cô, “Sao vẫn giống như khi còn nhỏ vậy? Cũng không nhìn xem mình hiện tại nặng cỡ nào, thiếu chút nữa đụng ngã cha con!”

“Nói bậy,” Thẩm Y Y còn chưa nói gì, cha Thẩm liền mở miệng phản bác, bênh vực con gái, “Con gái có bao nhiêu nặng, làm sao có thể làm cho tôi té ngã?”

Thẩm Y Y cười hì hì từ trong lòng ngực cha Thẩm đi ra, lại ôm ấp mẹ Thẩm, “Được rồi, đừng ghen, con tới ôm mẹ, mẹ, con rất nhớ mẹ nha.”

Mẹ Thẩm sụp đổ phòng tuyến, nở nụ cười, “Nha đầu thúi, chỉ giỏi nịnh!”

Trên xe ba đứa bé trai đều chạy ra, bọn họ nhớ rõ mẹ Thẩm, lần lượt kêu bà ngoại, “Bà ngoại!”

“Đây đây, cháu ngoan của bà ngoại,” Mẹ Thẩm vội ôm lấy các cháu ngoại.

Thẩm Y Y ở bên cạnh giới thiệu chúng với cha Thẩm, “Đây là ông ngoại, mau gọi ông ngoại.”

Sau đó lại hướng cha Thẩm theo thứ tự giới thiệu bọn chúng, trước đây cô cũng có gửi ảnh chụp của ba đứa con trai cùng Tiểu Bối cho cha mẹ Thẩm, dĩ nhiên cha Thẩm nhớ rõ chúng, cười ha ha chào đón bọn chúng.

Đến phiên Lý Sâm, Lý Sâm không cần Thẩm Y Y giới thiệu, gọi cha mẹ Thẩm, “Cha, mẹ!”

“Đây,” mẹ Thẩm rất nhiệt tình, “Ngồi lâu xe như vậy, có phải mệt lắm hay không? Mẹ đã thu dọn xong cho các con rồi, một lát tắm rửa, rồi nghỉ ngơi cho thật tốt, ha?”

“Dạ, cảm ơn mẹ,” Lý Sâm cười nói.

Đến phiên cha Thẩm.

Ở phía sau Thẩm Vũ Hành, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn sang bên này, bị Ngô Tiểu Mạn đánh một cái, “Anh biểu tình như đang xem kịch vui là sao hả?”

“Em chờ xem đi,” Thẩm Vũ Hành tiến đến bên tai vợ thấp giọng nói, “Cha anh là người cuồng con gái, khi còn nhỏ nhìn thấy có nam sinh kéo tay em gái anh, đều có thể đen mặt cả buổi, nếu có nam sinh dám thân thiết cùng em gái, sẽ mang theo dao tới nhà người ta nói chuyện, tiểu tử này dám không thông qua sự đồng ý của cha, đã cưới em gái anh đi, cha anh không tỏ thái độ mới là lạ!”

“…”Ngô Tiểu Mạn nhìn chồng mình một cái, muốn nói cha có tỏ thái độ hay không còn không biết, nhưng anh ấy đã tỏ thái độ trước rồi.

Nhưng Ngô Tiểu Mạn cũng bị Thẩm Vũ Hành khơi lên lòng hiếu kỳ, mở to hai mắt nhìn qua bên này, muốn nhìn một chút xem cha Thẩm làm khó Lý Sâm như thế nào, sau đó…

“Bôn ba cả chặng đường, vất vả rồi,” Cha Thẩm thân thiết nói với Lý Sâm.

Lý Sâm cười nói: “Không vất vả.”

Cha Thẩm vỗ vỗ bả vai Lý Sâm, bày tỏ khích lệ.

Thẩm Vũ Hành thấy một màn kỳ lạ này???

Có chút hoài nghi hai mắt của mình!

Điều anh ấy không biết là cha Thẩm vốn nhìn Lý Sâm không vừa mắt, nhưng theo lời Thẩm Y Y nói là chính mình tính kế Lý Sâm, cho nên rất mâu thuẫn đối với Lý Sâm.

Loại mâu thuẫn này, lúc tận mắt nhìn thấy Thẩm Y Y vẫn xinh đẹp đứng ở trước mặt ông, nhìn thấy đáy mắt con gái lấp lánh hạnh phúc, liền hoá thành hư không.

Ông sở dĩ mâu thuẫn là sợ con gái sống không hạnh phúc.

Bây giờ niềm hạnh phúc của con gái không chỉ có thể nhìn ra từ đôi mắt, từ trạng thái của con gái cũng nhìn ra được, cho dù là cô gái chưa từng sinh con cũng chưa chắc có thể so được với con gái ông, có thể thấy Lý Thâm thật sự chăm sóc con gái ông rất tốt!

Cha Thẩm đối Lý Sâm tất nhiên là nhiều thêm vài phần cảm kích.

Độ hảo cảm với Lý Sâm cũng tăng vọt lên, ánh mắt rất nhanh lại bị Tiểu Bối hấp dẫn, bộ dáng của Tiểu Bối quả thật cùng Thẩm Y Y khi còn nhỏ giống nhau như đúc, làm cha Thẩm người yêu thương con gái như mạng lập tức tan chảy, ông ngồi xổm xuống dưới, dỗ dành: “Tiểu Bối, ông ngoại ôm một cái có được không?”

“Không được!” Tiểu Bối dứt khoát cự tuyệt.

Cha Thẩm cũng không nhụt chí, “Vì sao vậy?”

“Bởi vì cha nói, trừ bỏ cha cùng các anh trai, người khác đều không thể ôm Tiểu Bối,” Tiểu Bối nghiêm túc nói, nhớ tới lần trước dượng nói mình không phải người khác, cô bé lại nói: “Cho dù là ông ngoại cũng không thể!”

Cha Thẩm: “…”

Lý Sâm: “…” Lời này giống như nói anh dặn dò riêng không để ông ngoại ôm con vậy!

Lý Sâm cầu sống vẫn là rất mạnh, rốt cuộc đối phương là cha của vợ anh, ho một tiếng, không thừa nhận lời mình từng nói, “Tiểu Bối, cha nói chính là người đàn ông khác, không bao gồm ông ngoại, con có thể cho ông ngoại ôm!”

Tiểu Bối nghi hoặc nhìn về phía cha cô bé, “Ông ngoại cũng có thể hôn Tiểu Bối sao?”

Lý Sâm nhận ánh mắt của cha Thẩm, lại ho một tiếng: “… Có thể.”

Được thôi.

Tiểu Bối luôn là đứa trẻ nghe lời, giang hai tay về phía ông ngoại.

Lòng ông ngoại như tan chảy ra, ôm cô bé lên.

“Phản ứng rất nhanh nha!” Thẩm Y Y đụng cánh tay Lý Sâm một cái, trêu ghẹo nhìn anh.

Lý Sâm: “…” Tức tới bật cười, vẻ mặt vui vẻ của cô khi thấy người gặp hoạ là sao?

Đứng cùng cha mẹ Thẩm còn có một người phụ nữ trung niên bảo dưỡng không tồi, trong lòng ngực ôm một bé trai hơn một tuổi đang ngủ.

Ngô Tiểu Mạn chú ý tới ánh mắt Thẩm Y Y, vội vàng giới thiệu với Thẩm Y Y, “Y Y, đây là mẹ chị, còn có Thành Thành con trai chị, mẹ, đây là em chồng con.”

“Bác gái,” Thẩm Y Y mỉm cười chào hỏi.

Chỉ là… mẹ Ngô nhìn cô một cái, gật đầu xem như đáp lại, sau đó cúi đầu tiếp tục dỗ đứa trẻ đang ngủ trong lòng, thái độ rất là lãnh đạm.

Thẩm Y Y nhíu mày.

Ngô Tiểu Mạn xấu hổ, nhỏ giọng kêu hai tiếng mẹ, kết quả bị mẹ Ngô thấp giọng quát lớn: “Đừng ồn, Thành Thành đang ngủ!”

Ngô Tiểu Mạn từ bỏ, nhìn về phía Thẩm Y Y vẻ mặt xin lỗi nói: “Y Y, thật ngại, Thành Thành đang ngủ…”

Thẩm Vũ Hành cũng vỗ vai cô, vẻ mặt ngượng ngùng.

“Không có việc gì,” Thẩm Y Y cười nói, ánh mắt nhìn mẹ cô, mẹ Thẩm im lặng lắc đầu với cô.

Bên kia, một mình Thẩm Vũ Hiên chuyển hành lý của cả nhà Thẩm Y Y vào, mệt lả, hữu khí vô lực nói: “Mọi người nói chuyện xong chưa?”

Mẹ Thẩm đang thân thiết cùng ba cháu trai, vừa nghe con trai út nói, tức giận, “Chỉ chuyển chút đồ mà con đã mệt như vậy rồi, con nói con xem, con còn có thể làm gì?”

Thẩm Vũ Hiên: “…” Anh ấy nhất định là được nhặt về.

“Nào nào nào, chị tới giúp em!” Thẩm Y Y buồn cười nói.

Thẩm Vũ Hiên vẻ mặt cảm động, vẫn là chị gái tốt nhất!

Nào biết, Thẩm Y Y vừa định giúp, tất cả mọi người đều tiến đến giúp, hai ba lượt đã chuyển xong đồ đạc.

Thẩm Vũ Hiên: “…” Quả thật anh được nhặt về rồi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp