Lời nói của Triệu Phương chỉ hướng về ai quá rõ ràng, mặc dù cô ta không nói tên nhưng mọi người có mặt ở đây đều có thể hiểu cô ta đang trào phúng ai.
Đương nhiên Tô Nguyệt cũng nghe ra là cô ta đang nói cô, cô cũng không tức giận, chỉ ngồi đó cười híp mắt, học hỏi chỉ cây dâu mắng cây hòe: “Có người thích làm phụ nữ thời đại mới, cảm thấy bản thân không thua kém đàn ông chút nào, vậy tại sao mỗi lần làm việc đều thích chọn những công việc nhẹ nhàng nhất, tại sao không nhặt phân và chuyển bùn sông như đàn ông đi?”
Triệu Phương trừng mắt nhìn cô: “Sức lực của phụ nữ không lớn bằng đàn ông, làm một số việc nhẹ nhàng là chuyện đương nhiên. Nhưng ít ra tôi cũng làm việc, không giống người nào hết ăn lại nằm, chẳng làm việc gì cả.”
Tô Nguyệt vẫn cười, không thèm để ý bị người ta nói hết ăn lại nằm: “Có người giúp tôi làm thì tại sao tôi phải làm, không giống một số người thậm chí ngay cả người giúp làm việc cũng không có, chỉ có thể tự mình làm, cũng chỉ có thể hâm mộ ghen tị với người khác mà thôi."
Triệu Phương bị những lời này chọc tức đến thủng phổi, đây quả thật là đánh vào điểm đau nhất của cô ta, những nữ thanh niên trí thức khác ít nhiều đều có người mến mộ giúp đỡ một chút công việc. Nhưng cô ta thì không có, bởi vì cô ta xấu, vừa lùn vừa béo, cô ta xuống nông thôn nhiều ngày như vậy nhưng cũng không có ai theo đuổi cô ta, tức chết cô ta rồi!
Mấy người Lý Tiểu Thanh đều bật cười, chen vào hát đệm nói: “Người đẹp thì có đối tượng thương, người xấu thì chỉ có thể hâm mộ ghen tị với người khác thôi.”
Lời này khiến những người xung quanh bật cười, không ít người liếc nhìn Triệu Phương một cái, cười đầy ẩn ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT