Bởi vì chuyện chia nhà mà tâm tình mọi người đều không tốt, không khí trong nhà đột nhiên có chút ngột ngạt. Bà Hàn thở dài, sai vợ Hàn Lão Nhị nấu cơm, trong khi những người khác đang bận rộn làm việc khác, bà thì gọi Hàn Ái Quốc và Tô Nguyệt vào phòng nói chuyện.
Bà Hàn ngồi bên cạnh Tô Nguyệt, nắm tay cô vỗ vỗ, thở dài thật sâu, nhìn hai người, giọng điệu tràn đầy áy náy: “Thằng cả à, chuyện chia nhà là mẹ có lỗi với con, con đừng trách mẹ."
Hàn Ái Quốc khẽ cau mày, “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Tại sao con lại trách mẹ chứ?”
Bà Hàn khó chịu, vội lau mắt để nước mắt không chảy xuống, nói: “Là mẹ không tốt, mẹ đã lấy hết tiền tiết kiệm bao nhiêu năm của mình ra chia cho em hai và em ba của con, em hai và em ba của con lấy nhiều tiền như vậy đều là tiền mấy năm qua con đã gửi về, thậm chí mọi thứ trong nhà chúng ta đều do con kiếm được từng chút một. Em hai và em ba con nếu không có con thì làm sao mà lớn được như vậy, chúng còn dựa vào con mà kết hôn sinh con, theo lý mà nói tất cả tiền bạc trong nhà chúng ta đều phải là của con, mẹ không nên đưa nhiều tiền như vậy cho em hai, em ba của con, là mẹ ích kỷ.”
Lông mày Hàn Ái Quốc không có giãn ra, kỳ thật anh cũng không cho rằng mẹ mình đã làm gì sai, nhưng anh còn chưa kịp nói tiếp, bà Hàn đã xua tay ngăn cản: "Con đừng nói gì, mẹ biết con không trách mẹ, nhưng trong lòng mẹ lại tự trách mình, mẹ làm như vậy là không công bằng với con.”
Tô Nguyệt vỗ vỗ lưng bà Hàn: “Bác gái, bác làm như vậy là có lý, chúng cháu cảm thấy bác chẳng làm gì sai cả, bác cũng đừng tự trách mình.”
Hai mắt bà Hàn có chút đỏ lên: "Các con đều là đứa bé ngoan. Thật ra bác cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định chia như thế này, bác làm vậy cũng vì ngày tháng tốt đẹp sau này của các con, lần này ra ở riêng chia cho em hai và em ba một ít tiền, để sau này bọn chúng có thể tự xây nhà mà ở, để chúng không đến mức sống một cuộc sống quá khó khăn. Miễn cho cuối cùng còn phải dựa vào người làm anh cả là con, đến lúc đó con liền khó xử, anh em ruột cũng không phải lúc nào cũng sẽ giúp đỡ không công. Sau lần này, ân tình của con đối với các anh em đã đủ rồi, mai sau không cần phải giúp đỡ chúng nữa, cứ mặc kệ chúng đi. Chúng cũng đã làm cha người ta rồi, phải có trách nhiệm với gia đình của mình, không thể chỉ dựa vào người anh cả như con được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT