Tô Nguyệt sống ở nhà họ Hàn, ngoại trừ Hàn Ái Quốc ra, người vui vẻ nhất là bà Hàn, tuy ngoài miệng bà cụ không nói nhưng trong lòng lại vui vẻ không thôi, vừa khâu vá vừa không nhịn được ngâm nga một chút giai điệu, buổi tối liền lấy bội mì trắng từ đáy hòm ra, tuyên bố: “Tối nay ăn sủi cảo làm từ bột mì trắng nhé.”
Sủi cảo làm từ bột mì trắng là thứ tốt mà chỉ có khi đến tết mới có thể ăn, bây giờ không phải là tết, tự dưng được ăn sủi cảo, cả nhà đều vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, đặc biệt là bốn đứa trẻ, lập tức hoan hô đầy thích thú.
Bà Hàn ra lệnh: “Vợ thằng hai, con đi cắt chút rau hẹ về, vợ thằng ba, con đi nhào bột, cán vỏ sủi cảo. Khi nào làm xong thì chúng ta cùng nhau làm sủi cảo.”
Vợ Hàn Lão Nhị và vợ Hàn Lão Tam vội vàng đứng dậy đi làm, nghĩ đến buổi tối có sủi cảo ăn, cả người đều có động lực.
Cả ngày hôm nay Tô Nguyệt không nấu món gì, cũng không kiếm được một điểm nào, vừa nghe nói muốm làm sủi cảo thì hai mắt sáng lên, lập tức xung phong: “Bác gái, lát nữa để cháu làm nhân sủi cảo cho ạ món này trước kia cháu vẫn thường làm.”
Sủi cảo ngon hay không chủ yếu là do nhân, bà Hàn biết tay nghề Tô Nguyệt tốt cho nên thẳng thắn đồng ý: “Tay nghề Tiểu Tô cháu rất giỏi, cháu làm nhân sủi cảo nhất định sẽ rất ngon, vậy bác gái sẽ không khách sáo với cháu, đêm nay nhân sủi cảo giao cho cháu làm.”
Tô Nguyệt xua tay: “Bác gái, sau này cháu sẽ ở trong nhà bác, bác có việc gì thì cứ trực tiếp dặn dò cháu làm, đừng khách sáo với cháu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT