Đêm đó trời mưa không ngớt và kéo dài sang ngày hôm sau.
Đám người Tô Nguyệt co ro trong một góc híp mắt như vậy cả đêm, sáng mở mắt ra thì ngoài trời vẫn còn mưa, nhà đã biến hẳn thành hồ nước có thể nuôi cá.
Vẻ mặt Ngô Hiểu Hiểu tuyệt vọng: “Tôi thấy là chúng ta đừng mong có thể ngủ ngon.”
Mao Lâm cũng nói: “Xem ra căn nhà này không ở được nữa rồi, chỉ là chúng ta còn có thể đi nơi nào được cơ chứ?”
Tô Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, thấy mấy đống rơm trên mái nhà đã bị mưa lớn cuốn trôi, trực tiếp lộ ra cả bầu trời bên ngoài, nước mưa đang nhỏ giọt xuống, cô không khỏi lo lắng nói: “Mưa vẫn chưa ngừng, chúng ta cũng không có cách nào sửa nhà, chẳng lẽ chúng ta cứ đợi như thế này mãi hay sao?"
Lý Tiểu Thanh nhìn thời tiết bên ngoài lo lắng nói: “Mưa lớn như vậy, ngày hôm sau còn vẫn tiếp tục rơi, xem ra một lúc nữa sẽ không tạnh, cứ tiếp tục mưa như vậy thì chúng ta sẽ phải chịu khổ mất.”
Có mấy người mặt mày đã phờ phạc, hôm qua còn hớn hở nói muốn đi chợ, bây giờ đừng nói là đi chợ, bọn họ ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT