Tô Nguyệt đương nhiên biết bản thân mình không sao, đến bệnh viện cũng không nhìn ra được cái gì lại còn phải tốn tiền, vội vàng bịa ra một cái cớ nói: “Anh Hàn, từ nhỏ em đã có tật xấu này rồi, chỉ cần chen chúc nơi đông người sẽ dễ bị chóng mặt và tức ngực, em cũng đã từng đi khám, nhưng bác sĩ cũng không biết nói gì, nhưng không sao đâu, mỗi lần như thế chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được."
Mặc dù Tô Nguyệt nói không có chuyện gì, nhưng Hàn Ái Quốc nhớ tới vừa rồi cô rất yếu ớt khó chịu, cuối cùng vẫn đưa Tô Nguyệt đến bệnh viện xã, nhờ bác sĩ khám cho cô.
Tô Nguyệt vốn chỉ là giả vờ, đương nhiên bác sĩ không nhìn ra gì, cuối cùng nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là sau này cẩn thận không tới chỗ đông người là được.”
Hàn Ái Quốc nghe bác sĩ nói không sao lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Tô Nguyệt thầm lè lưỡi trong lòng, cuối cùng cũng thông qua chuyện này.
Sau khi khám bệnh cho Tô Nguyệt xong mới đi khám chân cho Hàn Ái Quốc.
Bởi vì bệnh viện quân y trực tiếp thông báo thương thế của Hàn Ái Quốc với các bác sĩ ở đây, cho nên các bác sĩ ở đây cũng vô cùng coi trọng thương thế của Hàn Ái Quốc, biết anh là quân nhân, vì đất nước mà bị thương, rất tôn trọng và đối xử với anh rất ân cần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT