Trần Mộc dẫn theo đoàn người của Thiên Ảnh Tông đi tới các ngọn núi của Linh Tiêu Tông tham quan, rất nhiều đệ tử Linh điện theo sau.

Mấy người Hạ Chỉ Lan và Ôn Chi Huyền không hề xa lạ gì nhau, vừa gặp mặt đã rôm rả trò chuyện.

Tuy Trình Vũ Hiên mới gặp mấy người Ôn Chi Huyền, Khương m nhưng nhờ vào sự giới thiệu của Trần Mộc, hai bên nhanh chóng thân quen.

Lần Tam Tông Tranh Tài lần này, Thiên Ảnh Tông cũng phái tới không ít thiên tài đứng đầu. Có điều, những người này không hề kiêu căng như Thất Huyền Tông, ngược lại rất giản dị thân thiện, Trần Mộc khá là kính trọng họ.

Thời gian một ngày làm quen trôi qua, người hai tông cũng thân thiết hơn nhiều, đám đông náo nhiệt, cười cười nói nói vui vẻ, thậm chí Linh điện còn mang tới nhiều rượu ngon để chiêu đãi, không khí hài hoà không giống như tới để thị uy, tình hình giống như tới thăm người thân hơn.

Cảnh này bị đệ tử Thất Huyền Tông thấy, họ nghiến răng nghiến lợi, lòng thầm ghi hận.

Thất Huyền Tông họ tới đâu mà không có trà thơm rượu ngon tiếp đón, nhưng hiện tại lại bị làm lơ, lạnh nhạt.

Trái lại Thiên Ảnh Tông lại có rượu ngon đồ ăn ngon tiếp đón, sự chênh lệch này làm đám đệ tử Thất Huyền Tông bực bội trong lòng.

“Hứa sư huynh, người Linh Tiêu Tông quá đáng!", đệ tử Thất Huyền Tông nghiến răng nghiến lợi vây quanh một người vạm vỡ.

Hứa Hướng Thạc rũ mắt, nhìn sang Linh điện náo nhiệt, mặt vô cảm, hờ hững nói: “Không có gì, họ đang tổ chức buổi tiệc cuối cùng trước khi chết thôi!”

“Đợi đến ba ngày sau, Tam Tông Tranh Tài bắt đầu, gặp đệ tử Linh Tiêu và Thiên Ảnh thì cứ giết thẳng, không cần nương tay!"

“Đừng quên lần tranh tài này chúng ta đã có lệnh của tông chủ, giết sạch thiên tài của Linh Tiêu Tông để 10 năm tới họ không còn thiên tài để phát triển!”

Nghe vậy, đám đông đứng sau lặng lẽ siết chặt nắm đấm, mặt lạnh như băng.

Trên ngọn núi cao nhất, điện của tông chủ.

Trên đài cao, Vạn Trọng Sơn ngồi trên chiếc ghế có khắc hình đám mây và Cùng Kỳ, trên người mặc áo bào vàng, dù không để lộ linh lực và uy áp bản thân nhưng là người đứng đầu một tông, trên người ông ta có khí chất của người ngồi trên cao làm tất cả kính sợ.

Mà đứng hai bên ông ta là mấy trưởng lão chấp sự trong tông môn mặc áo bào xanh và bốn vị điện chủ.

Còn dưới đài cao là trưởng lão Thất Huyền Tông tới đây chào hỏi, Lục Bàn!

Vạn Trọng Sơn nhẹ nhàng nâng tay, cầm ly trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm rồi bình thản hỏi: “Lục trưởng lão, ngươi dẫn theo nhiều đệ tử tinh anh tới thăm viếng Linh Tiêu Tông, bổn toạ đã cho người sắp xếp, lần này ngươi tới đây để gặp ta là vì chuyện gì nữa?”

Đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết cũng nhìn sang Lục Bàn, lão già này bụng dạ xấu xa, nàng ta có thể cảm giác được lần tranh tài của ba tông lần này sẽ không thuận lợi như năm rồi!

Lục Bàn nhìn Vạn Trọng Sơn như đang phóng thích áp lực trên đài, chắp tay nói: “Vạn tông chủ, không dám giấu giếm tông chủ, lần này Thất Huyền Tông tới thăm Linh Tiêu Tông không chỉ để tham gia Tam Tông Tranh Tài mà còn vì một việc khác, mong Vạn tông chủ cho phép!”

“Chuyện gì? Nói trước ta nghe xem!”, Vạn Trọng Sơn không lập tức đồng ý mà vẫn lạnh nhạt hỏi.

“Tông chủ tiền nhiệm của Thất Huyền Tông chúng ta từng có một thứ tên là Ấn Thần Đại Địa là bảo vật trấn tông của Thất Huyền Tông chúng ta. Nhưng chúng ta tìm kiếm thứ đó đã lâu mà không ngờ nó lại ở trong tay một đệ tử của quý tông, mong Linh Tiêu Tông thành toàn, giao ra thứ kia, tông ta sẽ hậu tạ!”, Lục Bàn trầm giọng nói.

Lời này vừa được nói ra, mấy trưởng lão chấp sự trên đài cao đang cười bỗng cứng đờ.

Trong đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết hiện lên tia băng giá, Ấn Thần Đại Địa này là bảo vật tuyệt thế thuộc về thần linh, chẳng phải thứ đó đang ở trong tay Trần Mộc sao?

Quả nhiên Thất Huyền Tông này vẫn không từ bỏ, dám tìm tới Linh Tiêu Tông để đòi hỏi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play