Trước sự khinh thường này, Tân Như Nguyệt chau mày, lạnh lùng nói: "Tính cách của ngươi vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn chẳng coi ai ra gì, rồi sẽ có lúc, lòng tự tin quá đà này của ngươi sẽ tự gi ết chết ngươi thôi!"

Trần Mộc lắc đầu cười khẩy: "Những người khác thì còn đủ †ư cách nói lời này với ta, nhưng cô đã bị ta đánh bại rồi, vậy nên không còn tư cách nói những lời này trước mặt ta đâu! Kẻ thất bại dưới tay ta thì sẽ không bao giờ xứng làm đối thủ của †a nữa. Ta sẽ cho thời gian để cô bắt kịp cho đến khi cô không còn thấy bóng dáng ở xa tít mù tắp của ta nữa!"

"Trần Mộc!", Tân Như Nguyệt nghiến răng, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Nàng ta không thể ngờ là Trần Mộc lại ngông cuồng tới mức độ này.

Lúc này, Hứa Hướng Thạc đứng chặn lại trước mặt nàng ta rồi nhìn chăm chằm Trần Mộc, cười khẩy nói: "Trân Mộc phải không? Mối thù của Tân sư muội nhà ta, ta sẽ giúp nàng ấy báo thù, trong cuộc thi tranh tài võ thuật giữa ba môn phái lần này, tốt hơn hết là ngươi hãy khẩn cầu đừng gặp phải ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!"

Dáng vẻ của Hứa Hướng Thạc vô cùng lạnh lùng, đằm đằm sát khí.

Bất kể là lời nói đầy sát khí này hay là thực lực cấp tầng thứ tám cảnh giới Thần Tàng của hắn ta cũng đều đủ khiến tất cả đám đệ tử trẻ tuổi ở đây phải khiếp sợ, kiêng dè.

“Đúng là đồ ngu!", Trần Mộc bĩu môi, chẳng thèm bận tâm tới tên ngu ngốc, bị Tân Như Nguyệt dắt mũi và coi là tay sai này nữa.

Thấy Trần Mộc lại phớt lờ bản thân thêm lần nữa, Hứa Hướng Thạc tức giận đùng đùng.

"Tên khốn kiếp, ngươi chờ đấy!", Hứa Hướng Thạc tức giận thở gấp, quát lên.

Trần Mộc cũng chẳng thèm để ý đám người này nữa, cất bước đi thẳng về con đường sáng ở phía trước, ở đó đã có thêm các môn phái khác đến, và người của môn phái Thiên Ảnh Tông cũng đang hoà trong dòng người ở đó.

Hứa Hướng Thạc hung tợn nhìn chằm chằm Trần Mộc, khua tay quát: "Chúng ta đi thôi!"

Rất nhiều đệ tử Thất Huyền Tông đều rụt cổ lại, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người ôn hoà thanh lịch, không để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới tâm trạng như Hứa sư huynh lại tức giận nảy lửa đến như vậy.

Nhưng bọn họ cũng không dám trái lệnh, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão, đám người của Thất Huyền Tông đều nhanh chóng rời khỏi ngọn núi cao này.

Mặc dù nói hai bên có chút xích mích, nhưng các lễ nghỉ cần có, Linh Tiêu Tông vẫn chuẩn bị rất đầy đủ, trong địa bàn mênh mông rộng lớn này, Vạn Trọng Sơn cũng sắp xếp một chốn nghỉ ngơi tạm thời cho đám người của Thất Huyền Tông.

Các môn phái khác cũng lần lượt được sắp xếp đầy đủ chốn nghỉ ngơi tạm thời.

Trong đội ngũ hùng hậu này, Trần Mộc cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của đám người Liễu Thanh Hân, Mục Thần, Đàm Tùng và Tôn Béo.

"Mộc ca!", từ phía xa, vừa ra khỏi con đường sáng đó, Tôn Béo vừa nhìn thấy Trần Mộc đã ngay lập tức nhào tới với vẻ mừng rỡ vô cùng.

Đám người Liễu Thanh Hân, Mục Thần nhìn thấy bóng dáng của Trần Mộc chợt sững người, nhưng sau đó vẻ mặt lộ rõ vẻ mừng vui: "Trân Mộc!". Ngôn Tình Trọng Sinh

Đã lâu không gặp, nhưng ngoại hình của mấy người họ cũng chẳng thay đổi mấy.

Điều khiến Trần Mộc cảm thấy thay đổi lớn nhất đó là tính tình của Tôn Béo, dường như đã xấu tính hơn nhiều.

"Mộc ca, nếu sớm biết người ở Linh Tiều Tông thì bọn ta đã theo người đến Linh Tiêu Tông rồi, có người bảo vệ thì ta có thể vênh mặt ở trong Linh Tiêu Tông, hễ thấy ai ngứa mắt là đánh!", Tôn Béo cười nói.

Nhưng hắn ta vừa dứt lời chưa được bao lâu, một ông già bên cạnh cũng ngay lập tức giơ tay lên, đập bốp một cái vào đầu hắn ta, lớn tiếng mắng mỏ: "Nhóc con, gia nhập môn phái Thiên Ảnh Tông của ta mà còn cảm thấy uất ức sao? Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn gia nhập môn phái Thiên Ảnh Tông không mà tên nhãi con nhà ngươi vẫn còn không biết điều!"

Đám người Liễu Thanh Hân và Mục Thần đều mỉm cười.

Trần Mộc có thể thấy rõ, sau nửa năm gia nhập môn phái, thực lực của đám người Liễu Thanh Hân, Mục Thần cũng có tiến bộ lớn, mặc dù chưa đạt đến cảnh giới Thần Tàng nhưng cũng đã chạm đến đỉnh cao của cảnh giới Thông Thiên, đây cũng đã là một tiến bộ vượt bậc rồi!

Ngoài mấy người ở Đan Lâu Ninh Quốc này ra, Trần Mộc còn nhìn thấy cả Ôn Chi Huyền và Khương Âm, hai nàng ta đều là đệ tử của môn phái Thiên Ảnh Tông.

Tốc độ trưởng thành, lớn mạnh của hai nàng ta cũng rất nhanh, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, hai nàng ta giờ đã đạt đến thực lực của cảnh giới Thần Tàng, dù gì thì với Linh Căn và tài năng thiên bẩm của họ, cho dù là đứng trong hàng ngũ thiên tài nhiều vô số kể của Thiên Ảnh Tông, bọn họ cũng vẫn thuộc hàng top đầu.

"Trước đây, lúc rời khỏi Ninh Quốc, cảm ơn sự giúp đỡ của hai gia tộc, ta vẫn luôn khắc cốt ghi tâm ân tình này!", Trần Mộc nhìn Ôn Chi Huyền và Khương Âm, mỉm cười nói.

"Bỏ qua đi, Thương Hội Thánh Long của chúng ta cũng coi đó là một sự đầu tư mà thôi, nếu ngươi lớn mạnh thì Thương Hội Thánh Long cũng có thể đứng vững, không ai dám bắt nạt nữa cả!", Ôn Chi Huyền cười nói.

Khương Âm cũng nói: "Mấy người đi cứu ngươi cũng đều là mật vệ do bố ta đào tạo, mất đi mấy mật vệ này thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn đối với phủ họ Khương chúng ta cải"

Trân Mộc mỉm cười, sau khi trải qua trận vào ra sinh tử đó, mấy người họ cũng càng coi trọng mối tình nghĩa đó hơn!

"Trưởng lão, để ta dẫn các người đi thăm quan Linh Tiêu Tông đi, người thấy sao?", Trần Mộc chắp tay đến trước mặt trưởng lão môn phái Thiên Ảnh Tông, cười nói.

Hoàn toàn khác với cách đối xử với Thất Huyền Tông, trước mặt Thiên Ảnh Tông, Trần Mộc tỏ ra vô cùng khiêm tốn, bởi dẫu sao thì quan hệ trước giờ giữa Thiên Ảnh Tông và Linh Tiêu Tông đều rất tốt.

"Ha ha ha, được, được thiên tài top đầu của cuộc thi đình chốn Linh Tiêu Tông dẫn đường quả là một vinh hạnh, vậy phiền ngươi rồi!", ông già đó gật đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ thiện ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play