Xung quanh đột nhiên rơi vào im lặng, ngay khi Tần Tranh vừa dứt lời, hai tai Ngu Trích Tinh bỗng trở nên đỏ bừng.

Em trai này vừa nói gì vậy?

Tần Tranh nhíu mày, nhẹ nhàng giải thích: "Nếu như chị đã có người yêu... Em ở nhà của chị có lẽ sẽ không tiện lắm."

Ngu Trích Tinh nghe vậy liền tức giận muốn đánh cậu ấy, sao cậu ấy lại nói chậm và không rõ ràng như vậy chứ? Cô gần như nghĩ cậu ấy có ý gì khác...

Sắc mặt Ngu Trích Tinh càng ngày càng bối rối, người ta chỉ có suy nghĩ đơn giản như vậy, thế mà cô lại đi suy nghĩ lung tung hiểu lầm ý tứ của người ta.

Trong mắt cô hiện lên một tia nước nhàn nhạt, cô ngẩng đầu nhìn Tần Tranh bên cạnh, trong lòng càng thêm cảm thấy ấm áp.

Cậu ấy quả thực là sự tồn tại khác một trời một vực với Hạ Nam Phong, vừa mới được tháo thạch cao trong bệnh viện, vừa mới quay đầu liền đã nghĩ ngay đến vấn đề này. Lúc nào cậu ấy cũng luôn cố gắng không để ảnh hưởng đến người khác và không gây rắc rối cho cô.

"Tạm thời chị vẫn chưa có suy nghĩ đó, chuyện này đành phải tùy duyên thôi, ai hợp thì tiến tới nói chuyện." Ngu Trích Tinh giải thích: "Với lại chị cũng sắp quay lại thành phố A rồi, em cứ đến sống cùng Nam Phong đi, chuyện này cũng không có gì bất tiện cho chị. "

Hai mày Tần Tranh càng ngày càng nhíu lại, khóe môi cong lên dần nhạt đi, cậu ấy chợt thốt ra: "Chị về thành phố A sớm vậy sao?"

Ngu Trích Tinh và Tần Tranh tiếp tục đi về phía bãi đậu xe của bệnh viện: "Đúng vậy, ngành lồng tiếng trong nước phát triển nhất ở thành phố A. Chị sẽ quay lại thành phố A trước để xem có dự án nào không."

Ngu Trích Tinh nói đùa: "Sao vậy, em không nỡ để chị đi à?"

Tần Tranh nhẹ nhàng ừ một tiếng, Ngu Trích Tinh nghe vậy thì bỗng giật mình.

Ngu Trích Tinh không khỏi nghiêm túc đánh giá Tần Tranh một lượt từ trên xuống dưới, dáng vẻ cậu ấy lớn lên nhìn rất đẹp trai, sống mũi cao, hốc mắt sâu, nhìn từ phía cô, hàm dưới của cậu ấy có độ cong rõ ràng, vẻ ngoài lạnh lùng khiến người ta có cảm giác cậu ấy không phải là người không dễ gần.

Dáng vẻ này... giống như một đứa em trai ngoài lạnh trong nóng vậy!

Rõ ràng Tần Tranh mới quen biết Hạ Nam Phong được có mấy ngày mà cậu ấy đã anh hùng ra tay giải quyết đám du côn giúp em trai cô, và sau khi chỉ mới quen biết cô được một khoảng thời gian ngắn thì đã nói không nỡ để cô đi.

Quả là một chàng trai trưởng thành giàu tình cảm.

Ngu Trích Tinh cười nói: "Giang Thành là nhà của chị, chị cũng sẽ thường xuyên trở về đây, còn khi nào về thì qua trung thu mới nói được."

Tần Tranh ngoan ngoãn gật đầu, khi Ngu Trích Tinh lấy chìa khóa xe ra mở khóa xe, cậu ấy nhanh nhẹn đi vòng qua cửa ghế phụ rồi mở cửa xe ngồi vào.

Ngu Trích Tinh ngồi trong xe thắt dây an toàn, sau đó liền lấy điện thoại di động ra kết nối Bluetooth với các thiết bị trong xe, mở một bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu mà cô thường nghe, làm xong tất cả những chuyện này, cô định buông điện thoại di động ra chuẩn bị lái xe thì điện thoại di động của cô chợt rung lên và nhận được một tin nhắn lạ.

Trong tin nhắn chỉ có một bức ảnh, trong ảnh. Lưu Tư Tư, sinh viên chuyên ngành âm nhạc đang ôm chặt cánh tay của Trần Viêm, hai người hành động thân mật như có ý thức tuyên bố chủ quyền mạnh mẽ.

Tần Tranh: “Chị, có chuyện gì vậy?”

Ngu Trích Tinh thuận tay chặn luôn số điện thoại kia, sau đó cô đặt điện thoại xuống, cười nói: "Chỉ là mấy tin nhắn quấy rối thôi. Chúng ta về nhà thôi."

Ngu Trích Tinh có chút không nói nên lời, cô không biết chuyện tình lãng mạn của Trần Viêm và Lưu Tư Tư có liên quan gì đến một người không liên quan như cô.

Ngu Trích Tinh đạp ga khởi động xe, khoé mắt cô liếc nhìn thời gian, thản nhiên hỏi: "Vẫn còn sớm, buổi chiều em có muốn đi học không?"

Tần Tranh lắc đầu: "Thầy Lưu đã cho em nghỉ hẳn một ngày, chiều nay em định ở nhà tự ôn bài. Chiều nay chị có việc đi đâu sao?"

"Chỉ ra ngoài đi dạo đó đây thôi, em học tập chăm chỉ nhé."

Ngu Trích Tinh rất yên tâm với Tần Tranh, cậu ấy là người có tính kỷ luật rất cao và có kế hoạch rõ ràng cho tương lai của mình.

Sau khi về nhà, Tần Tranh tự rót cho mình một ly nước rồi bưng vào phòng ngủ, trước tiên cậu ấy uống một ít thuốc bác sĩ kê đơn, nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, cậu ấy liền biết Ngu Trích Tinh lại đi ra ngoài. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙 

Cậu ấy liếc nhìn lịch trên bàn, chưa đầy một tháng nữa cậu ấy phải đăng ký thi mỹ thuật.

Tần Tranh lấy giá vẽ và các dụng cụ vẽ ra, chuẩn bị luyện vẽ trong vòng vài giờ. Vừa đảm bảo ôn tập các nội dung văn hóa, Tần Tranh vừa dành thời gian hàng tuần để luyện tập các nội dung trong kỳ thi tuyển sinh chung dành cho sinh viên nghệ thuật.

Mặc dù cậu ấy biết rằng có rất ít người có thể được nhận vào đại học Mỹ thuật Thành phố A nếu không tham gia vào khóa đào tạo chuyên sâu mà chỉ thông qua việc tự học.

Tết Trung thu và Quốc khánh có những ngày nghỉ liên tiếp, nhưng đáng tiếc điều này không áp dụng cho học sinh cuối cấp 3, các học sinh chỉ được nghỉ nhiều nhất là ba ngày, đồng thời còn có vô số bài tập về nhà phải làm, Hạ Nam Phong rất đau buồn và tức giận vì điều này.

“Chị ơi, nếu hôm nay cha mẹ có hỏi về kết quả thi hàng tháng của em, xin chị giúp em với nhé.” Hạ Nam Phong nịnh nọt nói.

Trường trung học Bác Vọng trước kỳ nghỉ lễ đã tổ chức kỳ thi hàng tháng, không có gì đáng ngạc nhiên khi Tần Tranh vần đứng thứ nhất, Hạ Nam Phong thì có tiến bộ hơn một chút và trở thành người đứng thứ 20 trong lớp.

Ngu Trích Tinh biết hôm nay là Tết Trung Thu, cô cũng không muốn ngày nghỉ mà Hạ Nam Phong còn bị la nên chỉ có thể bất lực gật đầu.

Hạ Nam Phong rất cảm ơn sự giúp đỡ của Ngu Trích Tinh, vội vàng cầm giúp hộp quà Trung thu mà Ngu Trích Tinh đã mua từ lâu: “Chị ơi, bây giờ chúng ta khởi hành luôn nhé?”

Hạ Nam Phong vừa nói xong đã nhìn thấy Tần Tranh ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ, Ngu Trích Tinh cười hỏi: “Tần Tranh, bọn chị đang chuẩn bị đi ra ngoài, em có muốn bọn chị đưa em đi một đoạn luôn không? "

Tần Tranh cười lắc đầu: "Không cần đâu, buổi tối cha mẹ nuôi của em sẽ nấu bữa cơm đoàn viên Trung thu, em có thể trực tiếp đi tới đó."

Tần Tranh chợt dừng lại: “Chị, Trung thu vui vẻ nhé.”

Hạ Nam Phong thò đầu, không thể tin được nói: "Bộ cậu không nhìn thấy tôi à?"

Tần Tranh: “Chúc cậu Trung Thu vui vẻ.”

Hạ Nam Phong: "... Dáng vẻ cho có lệ mà thôi!"

Cha mẹ nuôi của Tần Tranh cũng sống ở khu dân cư Vọng Giang Thủy Ngạn nên Ngu Trích Tinh và Hạ Nam Phong liền an tâm thong thả ra ngoài đi chơi.

Căn phòng rộng lớn dần dần trở nên yên tĩnh, ngay cả dì Trần cũng được Ngu Trích Tinh đưa về nhà đón trung thu, lúc này chỉ còn một mình Tần Tranh ở nhà.

Tần Tranh chậm rãi đi về phía ghế sô pha ngồi xuống, hiện tại chân tay của cậu ấy đã khôi phục tốt, tuy rằng không thể vận động mạnh ở cường độ cao nhưng đã có thể đi lại bình thường.

Trên bàn trà đặt một khay chứa những chiếc bánh trung thu nhỏ mà Ngu Trích Tinh vừa mua hai ngày trước, với đủ loại nhiều hương vị khác nhau, bên cạnh còn có một đĩa trái cây tươi.

Điện thoại di động chợt rung lên, Tần Tranh lấy ra nhìn xem, là tin nhắn từ nhóm WeChat ba người "Sau này hẹn gặp lại ở thành phố A", Hạ Nam Phong vừa chia sẻ một bức ảnh một biểu ngữ treo trước cửa khu dân cư Vọng Giang Thủy Ngạn - Chúc các cư dân có một mùa Trung Thu vui vẻ và đoàn tụ bên gia đình.

Tần Tranh mím môi, thay vì trả lời, cậu ấy bấm vào bản ghi nhớ trên điện thoại, dùng ngón tay thon dài gõ nhanh các từ trên bàn phím.

"1. Một con cá trắm cỏ, 2. Hành lá, 3. Khoai lang..."

Chợt nhớ ra trong bếp vừa hết giấm nên Tần Tranh lại ghi chú thêm giấm vào điện thoại.

Cậu ấy nhập "tôm", nhưng chợt do dự hai giây rồi trực tiếp xóa đi vì giá tôm quá đắt.

Sau khi lên kế hoạch cho bữa tối nay, Tần Tranh lại nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, chuẩn bị đợi thêm hai tiếng nữa rồi mới đi siêu thị mua sắm.

Mặc dù năm nay cậu ấy lại tổ chức lễ một mình nhưng cảm giác nghỉ lễ tuyệt nhiên sẽ không bị mất đi.

Chiếc BMW màu trắng bạc lướt nhẹ nhàng trên các con đường thành phố, các biểu ngữ mừng Trung thu được treo trên cây hai bên đường càng làm tăng thêm không khí rạo rực của lễ hội.

Hai tay Ngu Trích Tinh nhàn nhã đặt trên vô lăng, khóe mắt cô thoáng thấy Hạ Nam Phong đang căng thẳng nắm chặt dây an toàn, vẻ mặt như sắp chết tới nơi.

Tần Tranh cũng đã từng ngồi trên xe của cô nhiều lần như vậy, cô chưa từng thấy ai có đủ can đảm như chàng trai đó.

Bỗng có điện thoại gọi tới, là mẹ cô, Vu Thư Lan gọi, Ngu Trích Tinh đeo tai nghe trả lời cuộc gọi, vẻ mặt cô cũng trở nên dịu dàng hơn: "Mẹ, chúng con đã đến rồi, khi nào mẹ mới..."

Giọng nói cô đột nhiên dừng lại, Hạ Nam Phong thấy vậy bỗng kinh ngạc nhìn sang: "Sao vậy?"

Ngu Trích Tinh nắm chặt vô lăng, không để ý đến Hạ Nam Phong mà trả lời: "Được, mẹ cứ lo cho công việc trước đi."

Sau khi cúp điện thoại, Ngu Trích Tinh nhẹ nhàng nói: “Mẹ vừa mới gọi điện tới, mẹ nói mẹ đang bận ký hợp đồng quan trọng nên không thể về được.”

Mẹ cô thời còn trẻ cũng từng là một cô gái ngây thơ không hiểu sự đời, lớn lên trong vòng tay bảo bọc của ông bà ngoại, năm đó vì muốn kết hôn với cha cô, một người đàn ông lớn hơn bà ấy năm tuổi, mà đã suýt làm cả gia đình xào xáo cả lên.

Nhưng cuộc hôn nhân này cũng không kéo dài được bao lâu, sau khi ly hôn với cha cô, bà ấy bắt đầu tập trung vào sự nghiệp, năm tháng trôi qua, bà ấy dường như đã tìm được niềm vui trong nghề và trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ có tiếng trong ngành.

Hạ Nam Phong đặt một tay lên cửa sổ xe, nụ cười trên mặt dần nhạt đi một chút: "Ồ, vậy em sẽ gọi điện cho cha hỏi xem khi nào cha sẽ đến."

Hạ Nam Phong lập tức gọi điện thoại, còn cố ý mở loa ngoài.

"Cha, chị và con ..."

Hạ Nam Phong còn chưa kịp nói xong, đầu bên kia đã vang lên một giọng trẻ con vui vẻ: "Chú Hạ, dì mang khuôn bánh trung thu đến rồi. Chú dạy Đồng Đồng cách làm bánh trung thu đi…."

Cha Hà mỉm cười và giọng nói trìu mến vang lên trong điện thoại: “Được rồi được rồi, chúng ta mau đi làm bánh trung thu thôi.”

"Nam Phong, cái kia..."

Toàn thân Hạ Nam Phong như nổ tung, cậu ấy chủ động lên tiếng trước: "Hai người bị sao vậy chứ? Nói rồi nuốt lời bộ vui lắm à? Rõ ràng chúng ta đã đồng ý cùng nhau đón Trung thu, nhưng cuối cùng hai người đều thất hứa."

Hạ Nam Phong nói liên thanh như súng máy: “Hai người có biết chị con còn ở lại đến bây giờ chỉ vì muốn cả nhà mình cùng đón trung thu không? Chị ấy cũng đã đặt nhà hàng trước mấy ngày nay rồi, vậy mà cuối cùng hai người lại cư xử như thế…”

Cậu ấy không chút khách khí giễu cợt: "Hạ Minh tiên sinh, cha làm vậy mà coi được à? Ai mới là con trai ruột và con gái ruột của cha vậy? Nếu cha đã chọn thằng nhóc này thì sau này bọn con cũng không còn nghĩa vụ gì phải phụng dưỡng cha nữa!"

Cha Hạ đỏ mặt trước lời nói của Hạ Nam Phong, và ông ấy không thể chịu đựng được nữa: "Thằng nhóc này, đừng nói nhảm, cha..."

Hạ Nam Phong liếc nhìn đường phố, vội vàng nhắc nhở: "Chị ơi, chị đi sai rồi, lẽ ra chị nên đi thẳng mới đúng, sao chị lại rẽ sang hướng này?" Cậu ấy vốn biết không nên ngồi xe của Ngu Trích Tinh, kỹ thuật lái xe của cô đúng là quá nguy hiểm.

Hạ Nam Phong tiếp tục cầm điện thoại di động, mỉa mai nói: "Cha, tất cả là vì hành động của cha đã khiến chị gái con mất tập trung khi lái xe."

Hạ Minh có chút lo lắng Ngu Trích Tinh đang lái xe sẽ gặp tai nạn, vừa định nói thì đã nghe thấy Ngu Trích Tinh bình tĩnh nói: "Lát nữa con sẽ báo lại bên phía nhà hàng, cha cứ lo bận việc của cha đi."

Sau đó Ngu Trích Tinh bật đèn xi nhan trái, quay đầu xe, nhấn ga và lái xe về phía nhà mình.

Không cần thiết nữa, cha mẹ đều không về thì sao phải đến nhà hàng ăn cơm đoàn viên nữa.

Hạ Nam Phong cũng không thèm nói chuyện với cha mình nữa, liền cúp điện thoại, dựa vào cửa sổ xe, vuốt mái tóc dài trên trán: “Về nhà nấu hai bát mì thôi.”

Cậu ấy hiển nhiên cũng rất tức giận.

Ngu Trích Tinh ngoài mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng cảm thấy thất vọng tràn trề.

Ngu Trích Tinh lái xe vào gara trong Vọng Giang Thủy Ngạn, bãi đậu xe ngầm ở khu này thực sự rất rộng, cô phải lái xe vòng quanh mới đậu được vào bãi đậu xe dưới tòa nhà của mình.

Cửa sổ xe mở rộng, Hạ Nam Phong nằm ở trên cửa sổ xe, cẩn thận đưa mắt nhìn xung quanh, cậu ấy sợ Ngu Trích Tinh lùi xe tông trúng xe người ta nên luôn canh mắt canh chừng giúp cô.

Ánh mắt Hạ Nam Phong tinh tường nhìn về phương xa: "Chị, đó không phải là cha nuôi của Tần Tranh sao? Hình như ông ta mới đi đâu về thì phải?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngu Trích Tinh cũng nhìn sang, nghĩ rằng cuối cùng Tần Tranh năm nay cũng có thể nghỉ lễ ở nhà cha mẹ nuôi nên cô dừng xe, lấy hộp quà Trung thu ra, đi về phía Tần Thiên Hải.

"Chú Tần, trung thu vui vẻ." Ngu Trích Tinh mỉm cười, đưa hộp quà cho Tần Thiên Hải.

Tần Thiên Hải nhớ lại lần trước gặp mặt bỗng có chút thụ sủng nhược kinh, ông ta dường như không ngờ rằng Ngu Trích Tinh sẽ tặng quà trung thu cho ông ta.

Tần Thiên Hải đành phải mở cốp xe, lấy ra một giỏ hoa quả đưa cho cô: "Tôi cũng chúc hai người Trung Thu vui vẻ."

Ngu Trích Tinh nhìn quà trên xe, chợt cảm thấy có gì đó không ổn: "Chú Tần, chú vừa về hay là định đi ra ngoài?"

Tần Thiên Hải kỳ quái nói: "Hôm nay không phải là Trung thu sao? Tôi chuẩn bị đưa người nhà về quê ăn mừng. Đây là quà Trung thu cho người già ở dưới quê."

Hạ Nam Phong ở bên cạnh đuổi theo, kinh ngạc hỏi: "Hả? Không phải nói các người  cùng ở nhà ăn cơm đoàn viên sao? Vậy còn Tần Tranh thì sao?"

Tần Thiên Hải bỗng nhiên xấu hổ, có chút ngơ ngác nói: "Tôi có hỏi đứa nhỏ kia, chẳng phải nó nói muốn đón trung thu cùng hai người sao?"

Ngu Trích Tinh chợt nhận ra chàng trai kia vì sợ cô khó xử, dù sao cô cũng không có cách nào dẫn cậu ấy cùng đi ăn cơm gia đình nên cậu ấy đã chủ động nói dối!

Hiện tại... Tần Tranh...

Ngu Trích Tinh gần như có thể tưởng tượng rằng cậu ấy lại cô đơn trong ánh sáng rực rỡ của hàng ngàn gia đình.

Ngu Trích Tinh vừa đau lòng vừa tức giận, đau lòng vì cậu ấy quá mức hiểu chuyện nhưng đồng thời cũng tức giận vì cậu ấy đã lựa chọn cách nói dối, hai cảm xúc đó đan xen vào nhau và ngày càng trở nên phức tạp.

Người em trai này thật sự là... quá ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Ngu Trích Tinh bước nhanh về phía thang máy, dùng ngón tay thon dài ấn nhanh nút lên tầng.

Khi trở về nhà, Ngu Trích Tinh giơ tay nhập dấu vân tay để vào nhà, sau một tiếng bíp cánh cửa liền được mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú không tì vết cùng dáng người cao ráo nhưng gầy gò của Tần Tranh.

Và cô thiếu chút nữa là đâm sầm vào lồng ngực cậu ấy.

Tần Tranh kinh ngạc nhìn Ngu Trích Tinh, sau đó liếc nhìn Hạ Nam Phong đang ôm giỏ trái cây từ thang máy đi ra, cậu ấy có vẻ ngơ ngác, nhẹ giọng hỏi: "Chị, sao chị về sớm thế?"

Ngu Trích Tinh: “Về sớm để bắt em trai nào đó đang nói dối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play