Mặc An

Chương 1


8 tháng


“ Vợ tôi đâu? Tôi muốn vợ tôi!!!” .Hàn Vu Mặc dựt kim truyền trên tay vứt ra ..lảo đảo bước xuống giường bệnh

Tĩnh Chi hoảng hốt tiến lại đỡ hắn ,muốn đưa hắn nằm lại nhưng Hàn Vu Mặc nhất quyết không nằm xuống ,hắn luôn miệng nói ..sau cùng lại thành tự mình lẩm bẩm:” Vợ tôi đâu? Các người đã làm gì em ấy rồi? Tôi muốn đi tìm em ấy, không thấy tôi em ấy sẽ rất lo lắng ,sẽ khóc mất …phải làm sao bây giờ?,tôi phải đi tìm em ấy… dỗ em ấy.”

Tĩnh Chi vừa lo lắng vừa hoang mang nhìn con trai:” Vợ?” Thằng nhóc này từ bao giờ có vợ vậy?

Hàn Vu Mặc ngẩng phắt lên nhìn bà , mắt hắn đỏ ngàu ,chán nổi gân xanh : “ Có phải bà mang em ấy đi rồi không? Bà đã làm gì em ấy? Em ấy hiện tại đang ở đâu? Tôi đã nói rồi ..cả đời tôi chỉ yêu mình em ấy chỉ công nhận em ấy là bạn đời hợp pháp của mình , tôi sẽ không bao giờ lấy con nhóc nhà họ Yến !”

Nói rồi hắn vùng tay bà ra đi lại lấy con dao gọt hoa quả cạnh giường bệnh dí sát vào cổ mình:” Nếu bà không trả em ấy cho tôi thì tôi sẽ chết cho bà vừa lòng.”

Tĩnh Chi hoảng sợ nhìn con dao kề cổ hắn tuy rằng bà không hiểu rốt cuộc hắn nói cái gì, cái gì mà vợ ,rồi cái gì mà nhà họ Yến nhưng thấy hắn kích động như vậy bà cũng không dám hỏi ra chỉ sợ hắn lại trực tiếp tự sát

Tĩnh Chi run run vươn một tay ra cố gắng hoà hoãn tình hình :” Được rồi, con bỏ dao xuống đi rồi mẹ tìm vợ cho con … được không?”

Hàn Vu Mặc không nghe bà nói tay đẩy con dao ở cổ lại càng thêm sát:” Không được ! Bà đưa em ấy về đây ..bao giờ nhìn thấy em ấy thì tôi mới bỏ dao xuống.”

Tĩnh Chi nhìn con dao bắt đầu dớm máu lo lắng hoảng sợ đến bật khóc nhưng vẫn cố kìm lại nước mắt ,nhẹ giọng hỏi:” Ta..ta đưa vợ con về đây ngay…nhưng trước hết con phải nói cho ta biết con bé là ai đã.” Bà thật sự không biết là con trai bà từ đâu kiếm về một người vợ

‘ Cạch’ Trương Tử An mở cửa bước vào nhìn thấy khung cảnh bên trong thì hoảng sợ đến mức hoa quả trên tay vương vãi đầy đất :” Mặc Mặc… cậu..”

Hàn Vu Mặc nghe thấy giọng nói quen thuộc vội quay đầu về phía cửa , hắn quăng con dao ra rồi như một cơn gió chạy đến ôm chầm lấy cậu

Trương Tử An đưa tay vỗ vỗ lưng hắn:” Mặc Mặc.. có chuyện gì vậy?”

Hàn Vu Mặc im lặng nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt thấy không có chỗ nào bị thương mới nhẹ nhàng thở ra:” Vợ à.. bọn họ không làm gì em chứ?”

Trương Tử An:”???”
Vợ gì ? Họ nào?

Hàn Vu Mặc nâng mặt cậu lên hôn chụt một cái vào môi cậu:” Yên tâm.. không có chuyện gì chồng sẽ bảo vệ em.”

Trương Tử An:”!!!”
Cậu ngơ ngác đẩy Hàn Vu Mặc ra rồi đưa tay lau miệng ,lắp bắp nói:” C..Cậu.. làm gì vậy?”

“ Thì ra hai đứa là loại quan hệ này.” Tĩnh Chi ánh mắt sáng quắc nhìn hai người

Trương Tử An vội xua tay:” Không.. không phải ,bác gái .. bọn con không phải như bác nghĩ đâu!!!”

Hàn Vu Mặc kéo cậu vào lòng mình , an ủi:” Vợ à em không cần sợ.. chồng sẽ không để bà ta làm gì em đâu.”

Trương Tử An muốn đẩy hắn ra nhưng hắn ôm rất chặt có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được

Thấy Tĩnh Chi ánh mắt cứ nhìn chằm chằm mình Trương Tử An gấp muốn chết :” Ai ..ai là vợ cậu, mau buông tôi ra..Hàn Vu Mặc!”

Hàn Vu Mặc nghe cậu gọi hẳn họ tên mình thì khựng lại:” Vợ.. bé cưng ..đừng giận chồng mà , chồng làm gì khiến vợ không vừa lòng sao? Vợ đánh chồng mắng chồng cũng được nhưng đừng giận chồng có được không?”

Trương Tử An đơ toàn tập ,cậu ngước mắt lên nhìn hắn lại thấy khoé mắt ửng đỏ và vẻ mặt tràn đầy đau khổ hối lỗi kia,cậu run rẩy quay sang nhìn Tĩnh Chi:” Bác gái ..?.”

Tĩnh Chi đưa tay che khoé miệng đang không ngừng giương lên :” Được rồi.. con đưa thằng bé lại giường nằm đi ta đi gọi bác sĩ đến xem .”

“ Dạ vâng ạ.” Trương Tử An trả lời rồi đưa tay vỗ vỗ người Hàn Vu Mặc.:” Chúng ta lại giường nằm được không?”

Hàn Vu Mặc gật gật đầu ngoan ngoan buông cậu ra theo đến bên giường bệnh

Trương Tử An nhìn băng gạc trên đầu hắn ,cảm giác áy náy lại lan tràn khắp đáy lòng, nếu không phải vì cứu cậu hắn cũng không bị thương nặng đến như vậy

Hàn Vu Mặc đưa tay níu níu áo cậu:” Vợ ơi, chồng nghe lời mà ..đừng giận chồng nữa nha.”

Này là bị đâm đến hỏng đầu rồi sao? Trương Tử An thở dài:” Không giận cậu… còn nữa tôi không phải vợ cậu.”

Bàn tay níu áo cậu bỗng nắm chặt lại, Hàn Vu Mặc mím môi nước mắt lăn dài hai bên má:” Em vốn là vợ tôi mà ..tại sao lại nói như vậy chứ? Tôi làm gì sai sao ?Em nói đi tôi sẽ sửa được không?”

Thấy hắn khóc Trương Tử An liền giật mình vội đưa tay lau nước mắt cho hắn:” Lúc nữa bác sĩ sẽ đến khám cho cậu, chắc do cậu bị thương lên mới lầm tưởng tôi là vợ cậu thôi.. chúng ta vẫn còn đang đi học đấy.”

Hàn Vu Mặc cố chấp nói:” Không lầm tưởng ,em vốn là vợ tôi từ nhỏ đã là vợ tôi rồi.. chờ đến khi đủ tuổi chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn ngay lập tức.”

Trương Tử An:”…”

Lúc này Tĩnh Chi đi gọi bác sĩ cũng về tới, sau một loạt thao tác kiểm tra thì bác sĩ đưa ra kết luận:” Đầu bệnh nhân bị va chạm mạnh , cậu ấy không nhớ được rất nhiều thứ và bị ảnh hưởng bởi một kịch bản phim truyện mà cậu ấy đã xem gần đây , trường hợp này không có vấn đề gì lớn ,người nhà chịu khó phối hợp với bệnh nhân tránh để cậu ấy kích động , một thời gian nữa hãy đưa bệnh nhân đến kiểm tra .”

Trương Tử An nghệt mặt:” Vậy tình trạng như vậy sẽ kéo dài đến bao giờ ạ?”

Bác sĩ từ tốn nói:” Này thì chưa xác định được, bệnh nhân chỉ nhận thức cậu lên cậu cần phải phối hợp với bệnh nhân hết sức có thể.”

Cậu còn chưa kịp trả lời bác sĩ thì Hàn Vu Mặc bên cạnh đã ai oán lên tiếng:” Vợ à em nhìn chồng đi, đừng nói chuyện với ông già này nữa..”

Bác sĩ:”…”

Tôi mới 25 thôi được chưa? Còn chưa lấy vợ nữa.. già chỗ nào?

 

________ ______ _ 

Lời tác giả: 

Tác giả là người có trái tim mong manh dễ vỡ, không nhận gạch đá

Chỉ là lúc nào chán quá viết vài chương chơi chơi chủ yếu là để mình tự đọc thui ,vì lần đầu viết có nhiều sai sót mn hoan hỉ nha😘

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play