Đêm này vẫn là đêm dài như mọi khi, nhưng bên cạnh của Tiêu Tuấn đã có Bạch Nhược Đình, không còn cảm thấy trống trải nữa. Trước đây anh luôn sợ nhất cảm giác về nhà, về phòng ngủ. Nếu có thể, anh thà rằng mình ngồi ở phòng khách hút thuốc cả đêm, thà rằng bôn ba giao dịch hàng hóa bên ngoài cũng không muốn về. Anh không muốn nhìn thấy bản thân nhếch nhác, không muốn lại nhìn căn phòng không có chút hơi ấm nào.

Trong phòng luôn là hình bóng của cô, nhưng chỉ là những mớ kí ức hỗn loạn. Tiêu Tuấn dù đã tin rằng mình có lại sức sống, có lại tình yêu. Nhưng trong tâm trí ấy, vẫn tồn tại một tiềm thức nhỏ nhoi của sự sợ hãi. Anh ngủ vẫn không ngon, vẫn luôn nhíu chặt lông mày, trán toát mồ hôi lạnh.

“Đình Đình…”

Bạch Nhược Đình nằm gối đầu trên tay anh, nghe thấy tiếng của anh gọi thì tỉnh giấc. Cô hơi ngửa cổ lên, cứ nghĩ rằng anh còn thức.

“Tiêu Tuấn?”

Anh không trả lời, chỉ gọi tên cô như thế, tay ôm chặt lấy cô. Lúc này cô mới biết, hoá ra anh đang nói mơ.

“Mẹ! Mẹ ơi!”

Bạch Nhược Đình im lặng, bàn tay đặt lên tấm lưng trần của anh vuốt ve. Những vết sẹo trên lưng anh chồng chéo, sờ vào không còn mềm mại như hai năm trước. Cô nhắm mắt, trái tim vô thức nhói đau. Làm sao mới có thể khiến anh hoàn toàn tin rằng, mọi thứ rồi sẽ dần trở nên tốt đẹp? Làm sao để khiến anh trở lại là anh của ngày xưa, không phải thổn thức như vậy?

Trong cơn mê man ấy, chỉ có hai người là nỗi trăn trở lớn nhất trong cuộc đời của Tiêu Tuấn. Một là mẹ của anh, người đàn bà tận tâm với gia đình, tận tình với chồng con. Bà là người hiền lành, nhân hậu. Nhưng tiếc rằng, ông trời lại bất công để bà ra đi không được êm ái. Đến cả khi chết đi, vẫn không thể nhìn mặt con trai của mình, cũng không đợi được đến ngày nhìn anh hạnh phúc. Hai là Bạch Nhược Đình, người con gái mà anh rất yêu rất thương. Chấp niệm khó quên và ám ảnh anh nhất, vẫn là cái ngày đứng ở vách đá đó.

Mỗi khi nhớ lại, dù là trong giấc mơ anh cũng thấy rất đau, rất chân thật. Giống như vừa mới nhìn thấy cô ngay trước tầm mắt, lại không tài nào với tới được. Bạch Nhược Đình nghẹn ngào ôm chặt anh hơn, thấp giọng nói.

“Đừng sợ! Em ở đây rồi! Đừng sợ!”

Sáng hôm sau.

Vì cả đêm cứ gặp ác mộng mà Tiêu Tuấn gần sáng mới ngon giấc, ngủ vẫn chưa dậy. Bạch Nhược Đình ở dưới bếp, tìm chút bí đỏ nấu cháo để anh có thể tẩm bổ nhiều hơn. Liêu Ninh từng dặn dò phải để anh được nghỉ ngơi, tạm thời đừng nhắc chuyện giao dịch. Có điều đây vốn là tính chất công việc của anh, mỗi khi có điện thoại thì dù có đang ăn giữa chừng cũng phải ra ngoài.

“Anh Tuấn vẫn chưa dậy sao?”

Lan Nguyệt đứng ở sau lưng Bạch Nhược Đình, khoanh tay hỏi. Cô ấy vậy mà không trả lời, xem như cô ta là không khí mà vẫn bình thản làm điểm tâm. Có điều cô ta là người ngoan cố. Một khi đã không thích ai, thì người đó dù có thế nào cô ta cũng sẽ căm ghét tận xương tủy. Bạch Nhược Đình đã từng là cái bóng quá lớn trong lòng Tiêu Tuấn, có được rồi mất đi, sau đó lại có được. Đối với anh cô là duy nhất, còn với cô ta lại là một mối đe doạ.

“Này! Tôi đang hỏi cô đấy!”

Không có tiếng trả lời, Lan Nguyệt không thể nuốt trôi cơn giận. Đến khi Bạch Nhược Đình vừa quay người bày thức ăn trên bàn, cô ta đã không nhịn được mà kéo tay cô.

“Cô bị điếc rồi ư? Bạch Nhược Đình?”

Lúc này cô có muốn xem cô ta là không khí cũng không được, nghiêng người đẩy cô ta ra.

“Nói chuyện biết điều một chút! Luận về tuổi tác cô nhỏ hơn tôi. Luận về hoàn cảnh hiện giờ, cô cũng đang rất thê thảm, không biết sẽ bị đuổi đi lúc nào. Nếu cảm thấy bây giờ đã đến lúc, tôi sẽ lập tức tống cổ cô ra khỏi nhà.”

Lan Nguyệt trừng mắt.

“Cô…”

Bạch Nhược Đình nhìn đồng hồ treo trên tường, biết đêm qua Tiêu Tuấn ngủ không ngon nên mới để anh ngủ đến tận bây giờ. Có điều bữa sáng đã xong, vẫn nên gọi anh dậy. Thế là cô mặc kệ Lan Nguyệt đứng đó hậm hực chuyện gì, đi lướt qua người cô ta lên lầu. Cô ta vậy mà không bỏ qua, nhất định đuổi theo cô. Thấy cô vừa đi lên bậc thang, đã nhất quyết muốn giữ chân cô lại.

“Đứng lại đó! Bạch Nhược Đình cô nói cho rõ đi! Hai năm qua là tôi chăm sóc cho anh ấy! Cô dựa vào cái gì mà vừa xuất hiện đã giành công với tôi?”

“Bỏ ra!”

Bạch Nhược Đình dứt khoát gạt tay ra. Lan Nguyệt mặc kệ, đi theo sau kéo lấy cánh tay của cô. Kết quả là, cầu thang chật hẹp không thích hợp để giằng co. Lan Nguyệt vì mạnh tay, đã vô tình kéo cô lùi ra sau, trượt chân ngã xuống. Cô ta hốt hoảng, tay vô thức đưa ra muốn giữ cô lại, nhưng sau đó lại đứng im bất động.

Cô ngã từ trên bậc thang xuống, cả người lăn lộn mấy vòng rồi bất tỉnh. Lan Nguyệt mặt mũi tái xanh như người chết, tim đập hỗn loạn.

“Chuyện gì mà ồn ào vậy?”

Không đợi Bạch Nhược Đình đánh thức, Tiêu Tuấn vì nghe hai người cãi nhau nên đã dậy từ lúc nào. Anh vừa đi ra, đã bị hình ảnh cô nằm bất tỉnh dưới sàn, sau đầu còn có máu doạ cho chết khiếp.

“Đình Đình?”

Tiêu Tuấn thất thanh gọi, chạy thật nhanh xuống, lúc ngang qua Lan Nguyệt vì thấy cô ta vướng mắc còn đẩy cô ta đập lưng vào vách tường.

“Tránh ra!”

Anh đỡ đầu cô dậy, trong ánh mắt hiện lên những hình ảnh của hai năm trước. Vừa sợ hãi vừa đau đớn xen lẫn tức giận. Trông anh lúc này, xung quanh như có một loại sát khí vô hình cao chất ngất, có thể tàn nhẫn khiến Lan Nguyệt mất mạng tại chỗ.

“A Tân! A Tân!”

Anh ta đang ở sau vườn, nghe anh gọi liền rửa tay rồi chạy vào. Nhìn thấy tình hình như hiện tại, anh ta cũng chỉ có thể đứng hình.

“Chuẩn bị xe mau lên!”

Tiêu Tuấn vừa nói vừa bế cô đứng dậy. Anh đỏ mắt lay người cô, giọng run rẩy gọi.

“Đình Đình! Đừng ngủ! Không được ngủ! Có nghe anh gọi không?”

Anh sợ đến mức muốn chạy thật nhanh ra ngoài sân mà chân đi cũng không vững. Lan Nguyệt vẫn chưa thôi hoang mang, vô thức bước xuống muốn theo anh vào bệnh viện. Nhưng vừa đến gần, anh đã quay người lại lạnh lùng nhìn cô ta.

“Tránh ra!”

“Nếu như Đình Đình xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không để cô yên ổn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play