“Không chấp nhận được thì đã sao? Nếu mày cảm thấy cô ta mới là người sau này mày cần dựa dẫm, thì cứ đi. Tao không giữ!”

A Tân ấm ức. Dù sao bản thân cũng đã đi theo bên cạnh Tiêu Tuấn gần hai năm, không ít lần vì anh vào sinh ra tử. Tuy tính khí anh ta có phần nóng nảy, thiếu suy nghĩ. Nhưng suy cho cùng, anh ta cũng chỉ trung thành với duy nhất anh mà thôi. Bạch Nhược Đình liếc nhìn anh ta, câu vừa rồi cô nói ra cũng đã đủ khiến anh ta khốn đốn một phần. Cô là người có thù tất báo. Anh ta trước đây đã từng vì nghĩ rằng cô ở cạnh anh khiến anh quên đi việc mình là người của tổ chức. Lúc đó có lẽ anh ta nghĩ, nếu thật sự vì một người phụ nữ mà Tiêu Tuấn thay đổi thì thật quá nực cười. Và bây giờ, Bạch Nhược Đình lại muốn cho A Tân thấy, chuyện nực cười này trên đời vẫn có thể xảy ra.

“Tiêu Tuấn! Bỏ đi! Anh cũng mệt rồi, lên phòng nghỉ ngơi đã!”

Anh ta nhìn Tiêu Tuấn rồi lại nhìn sang cô. Không thể ngờ, anh vậy mà vì cô nói một câu, sẵn sàng không truy cứu nữa mà bỏ đi lên lầu. Trước đây nhìn thấy anh đứng trên biết bao nhiêu người, thậm chí là đạp lên người họ mà sống, cũng chưa từng có ai có thể khiến anh thay đổi sắc mặt. Vậy mà Bạch Nhược Đình chỉ nói một câu, gương mặt yêu kiều mệt mỏi, anh liền im lặng mà làm.

“Bác sĩ Liêu đã dặn rồi! Anh không được cử động mạnh quá! Oái…”

Bạch Nhược Đình còn chưa nói dứt câu, đã bị Tiêu Tuấn kéo ngã vào lòng anh mà ôm ấp. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương ngọt ngào này của cô. Nó vừa khiến anh si mê, vừa có một nỗi đau châm chít vô hình len lỏi. Anh vẫn không tin rằng bầu trời tăm tối của mình đã biến mất, không tin rằng ánh hào quang đã trở lại.

“Nhớ! Anh đã rất nhớ mùi hương này!”

“Anh… Đừng nghịch! Anh đang bị thương!”

“Không nghịch! Anh chỉ ôm chút thôi!”

Tiêu Tuấn ôm chặt lấy Bạch Nhược Đình từ sau lưng, chậm rãi hôn lên bã vai của cô. Anh thật sự rất nhớ cô, rất nhớ mùi hương này. Trước đây khi không có cô bên cạnh, ngày nào anh cũng vùi mình vào đống chăn gối mà không có chút cảm giác nào. Trống rỗng. Trống rỗng đến quạnh hiu. Anh suýt thì quên, khi ấy mình chỉ đang nằm trên chiếc giường lớn một mình, xung quanh là đèn hoa, là tranh ảnh về người đã cũ.

Giá như mọi chuyện vẫn còn như trước đây, quay về hai năm trước thì thật tốt. Khi ấy, Tiêu Tuấn vừa có mẹ bên cạnh, cũng vừa có Bạch Nhược Đình ngày ngày ấp ôm. Anh không phải ngày đêm đau đầu vì những lần giao dịch hàng cấm, không phải cầm súng bắn bắn giết giết như bây giờ.

“Tiêu Tuấn!”

Bạch Nhược Đình rũ mắt, nhẹ nhàng lên tiếng gọi anh. Chỉ thấy cô từ từ quay người lại, vòng tay ôm lấy cổ anh, cẩn thận đặt lên môi anh một nụ hôn. Như đang tôn trọng, như đang chần chừ, cũng như bao nhiêu nhớ nhung và những đau đớn vừa nguội lạnh.

“Anh sẽ không còn đau nữa! Sẽ không đâu!”

Tiêu Tuấn nhìn xuống môi cô, lưu luyến dư vị nồng nàn nơi đó. Anh nhất thời như muốn lạc vào chốn phiêu bồng, từ từ tiến đến, môi chạm vành môi. Bạch Nhược Đình không phản ứng, tim cô vừa rộn ràng vừa nhói đau, hệt như lần đầu tiên trao cho anh nụ hôn ấy.

Môi chạm môi quấn quýt, mùi vị ngọt ngào đến tan chảy lan ra trong khoang miệng. Tay anh chạm lên eo của Bạch Nhược Đình, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái rồi chạm lên vòng 3 của cô. Cô biết anh không muốn yên phận, liền buông ra ho một tiếng.

“Anh đang bị thương! Không được!”

Tiêu Tuấn thở nhè nhẹ qua chóp mũi của cô, giọng trần trầm gợi cảm.

“Anh còn chưa nói mình muốn gì kia mà?”

“Em…”

Bạch Nhược Đình như bị trúng kế của một lão hồ ly, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt. Cô nhìn anh, nhìn xuống yết hầu đang đưa đẩy của anh mà khẽ nuốt nước bọt ừng ực. Chỉ thấy anh đột nhiên luồng tay dưới đùi của cô, vén tà váy cô lên cao tận ngang hông khiến cô hốt hoảng.

“Tiêu Tuấn!”

Tiêu Tuấn nhẹ nhàng xoa dịu những vùng da nhạy cảm của cô, cẩn thận đặt lên vết sẹo trên xương quai xanh của cô một nụ hôn rất sâu. Anh vùi mặt vào hõm cổ, kéo một bên dây váy trượt xuống, hôn lên đó. Sự kích thích nhạy bén đã lâu không có khiến cô rùng mình.

“Ưm… Anh đừng…”

“Anh không làm mình đau đâu! Anh hứa!”

Anh chỉ hứa không làm bản thân đau, nhưng lại chẳng nói gì về việc động chạm vào người con gái này. Áp lưng của Bạch Nhược Đình hầu như dính lên ghế tựa, hai người hôn nhau triền miên không dứt.

“Ưm… A…”

“Đình Đình! Là em dụ dỗ anh!”

“Em không… Có…”

Bạch Nhược Đình vô thức ngửa cổ ra, liền bị Tiêu Tuấn không thương tình gặm lên đó tạo ra mấy đoá hoa nhỏ. Anh kéo dây váy của cô trượt xuống ngày một thấp, đến khi lộ ra bầu ngực trắng trẻo mới ngưng. Cô xấu hổ. Dù sao cũng đã hai năm không gặp lại, đã hai năm anh không chạm vào. Anh hôn lên quả mận ửng hồng, bên còn lại dùng hai ngón tay vân vê nâng niu.

“Hức…”

“Đình Đình! Em vẫn như vậy!”

Em vẫn là một đoá hoa ngọc ngà kiều diễm, vẫn là một cô gái có gương mặt xinh đẹp, ứng xử thông minh. Nhưng khi ở cạnh anh, ở trên giường lại bị anh làm cho ngu ngơ, ngốc nghếch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play