Tiếng kêu đau đớn đến ai oán ấy, cô lúc này mới nhớ ra tất cả. Hình ảnh đôi mắt của Tiêu Tuấn luyến tiếc muôn trùng nhìn cô từ từ rơi xuống, cả đầu ngón tay cô anh cũng không với kịp. Bạch Nhược Đình mở choàng mắt, đẫm lệ nhìn Tiêu Tuấn đang nằm trên giường kia.
Phải rồi!
Chính là người đó!
Người đàn ông có gương mặt thanh tú nhưng giây phút ấy lại thống khổ tột cùng.
Người đàn ông vươn đôi tay ra muốn nắm lấy tay cô nhưng không thể với tới, đôi mắt đẫm lệ.
Hình ảnh đầu tiên mà Bạch Nhược Đình mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trong đầu khi tỉnh lại ở cảng, chính là nó.
Cô hé môi, mấp mé run run không một lời nào có thể thốt ra được.
Tại sao có thể?
Tại sao Tiêu Tuấn có thể làm được chuyện đó?
Làm sao anh có thể sống mà không có cô trong suốt hai năm qua? Làm sao có thể trông như một cái xác luôn tỏ ra lạnh lùng, tàn nhẫn? Bạch Nhược Đình đưa tay lên, vô thức ôm chặt lấy ngực của mình.
Đau!
Đau quá!
Đau quá!
Trái tim cô như bị ngàn vạn mũi dao nhọn, ngàn vạn mưa tên lửa đạn của kí ức xuyên thủng. Đau thấu xương. Đau đến vỡ lòng. Giây phút này, cô cứ nghĩ rằng mình đã không còn thở nữa, dường như sắp chết rồi. Cô không dám nghĩ, những năm tháng qua anh một mình chống lại phong ba bão táp thế nào? Anh vì nghịch cảnh, vì những trớ trêu của số phận mà thay đổi ra sao?
Liêu Ninh nhìn Bạch Nhược Đình khóc đến thương tâm như vậy, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mấy ngày trước và bây giờ, dù người ngồi đó vẫn là cô nhưng anh ta lại thấy rất khác.
“Anh ta sẽ không sao đâu! Dù gì cũng ra vào Quỷ môn quan nhiều lần rồi, cứ như khách quen thôi!”
Anh ta nói ra mấy câu để an ủi tâm trạng của Bạch Nhược Đình. Chỉ là lúc này trong lòng cô đang rối ren như một mớ hỗn độn, bị cơn đau đốt cháy thành tro tàn vẫn còn luyến thương. Cô siết chặt tay, nhớ lại lần đầu tiên mình gặp anh ở hộp đêm, cảnh tượng xung quanh hoang tàn, đổ nát. Cô nhớ đến cái nhìn kinh ngạc đến chực trào nước mắt của anh, hoài nghi không biết cô là ai mà khiến anh đau đến vậy.
“Đình Đình? Là em có phải không?”
Cô nhìn xuống, tay chạm lên vết sẹo ở xương quai xanh của mình. Chính vì có nó xuất hiện, mà Tiêu Tuấn vẫn luôn nghi ngờ bản thân, nghi ngờ nhân sinh một lần nữa trêu người.
“Không có nốt ruồi son? Không phải! Cô không phải Đình Đình!”
Năm đó vì rơi xuống vách đá, khắp người đầy thương tích, đầu bị va đập mạnh. Lúc Bạch Nhược Đình có được chút ý thức, đã thấy đầu mình đau nhói, cùng một lõm vết thương rỉ máu ở xương quai xanh. Một người ôm hoài nỗi ân hận và nhớ thương, trong khi một người lại không nhớ rõ mình là ai mà bôn ba bên ngoài. Mang theo những nghi ngờ, Tiêu Tuấn vẫn đưa tay ra chào đón cô về nhà, vẫn chăm sóc và đưa cô đi điều trị.
Trong suốt hai năm qua, ở bên cạnh anh có Lan Nguyệt, nhưng anh không hề động lòng với cô ta. Cô nhớ lại căn phòng của mình, căn phòng được anh tỉ mỉ bày trí từng chi tiết, hệt như phòng của cô lúc còn ở Thượng Hải.
Liêu Ninh sau khi thấy Bạch Nhược Đình đã ngừng khóc, mới mang nước đến đặt trên bàn rồi ngồi bên cạnh cô.
“Chuyện ngày hôm nay, có lẽ lại là chuyện liên quan đến anh ta và người đàn ông ở Thượng Hải đó. Cô và anh ta vừa mới yêu nhau, chắc là không biết đâu nhỉ?”
Cô nhàn nhạt trả lời.
“Có. Tôi biết.”
“Cô biết?”
“Tiêu Tuấn có nói với anh rằng, lúc còn ở Thượng Hải đã từng có một mối tình kéo dài 6 tháng chưa?”
Liêu Ninh nhìn cô nghi hoặc, bán tín bán nghi.
“Có. Chính vì xảy ra bao nhiêu xung quanh anh ta và cô gái đó, mà anh ta mới đau lòng rời khỏi Thượng Hải.”
Bạch Nhược Đình rủ mắt, đôi mi ướt đẫm.
“Là tôi. Người con gái đó, chính là tôi!”
“Cái gì? Cô… Lẽ nào?”
Liêu Ninh ngây ra như bỏng. Anh ta không thể ngờ rằng, trên đời này vẫn còn có chuyện trái ngang như vậy. Năm đó Tiêu Tuấn có từng nói với anh ta, về chuyện anh gặp và yêu một người con gái thông qua bản hợp đồng hôn nhân. Anh thích cô ấy ngay từ lần đầu tiên ở nhà hàng, thích sự cá tính của cô, và từ khi yêu cô đã khiến cô trở nên mềm mỏng, dịu dàng. Nhưng chính vì những mâu thuẫn và hiềm khích với Tư Bằng, anh đã để vụt mất cô, nhìn cô cứ vậy mà rơi xuống vách đá. Thật không thể ngờ, sau hai năm tưởng chừng Tiêu Tuấn đã cạn kiệt hi vọng, anh lại gặp được cô lần nữa ở Trùng Khánh.
Có lẽ vì ông Trời cũng còn xót thương cho kẻ si tình như Tiêu Tuấn, nên mới để anh gặp lại cô như vậy.
“Không thể ngờ, hai người lại xảy ra nhiều sóng gió như vậy!”
Từ đầu đến cuối, cô đều cảm thấy bản thân mình không đủ tốt, không đáng để có được tình yêu của Tiêu Tuấn. Vậy mà, anh vẫn một lòng tin rằng cô chưa chết, tin rằng cả hai sẽ có ngày gặp lại. Bây giờ, cô chỉ nhớ đến những lần cô ghê tởm anh, ghê tởm bàn tay đầy máu tươi của anh hiện tại. Nhưng mà những chuyện đó, đều không phải do cô mà ra sao? Chính vì anh đã mất đi tất cả, mà mới đi vào con đường này.
Bạch Nhược Đình run rẩy, nước mắt không ngừng, không ngừng rơi.
Cả đêm Tiêu Tuấn phát sốt không biết bao nhiêu lần, anh còn liên tục gặp ác mộng, miệng cứ mãi gọi tên của cô. Mỗi lần anh nức nở gọi, trái tim cô lại chết thêm một lần. Cô nắm chặt lấy tay anh, giọng nghẹn ngào.
“Em ở đây! Sẽ không đi đâu hết! Em không đi đâu hết!”
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT