Dùng bữa tối xong, Từ Vũ có điện thoại nên trở về phòng nghe máy. Mặc Kha lúc này đi tới chỗ cô đang ngồi, nói: "Phu nhân, để tôi dẫn cô về phòng."

Cảnh Nghiên nghe thấy ông xưng hô như vậy thì thật sự không quen, gật đầu: "Vậy làm phiền chú Mặc rồi. Nhưng mà chú Mặc đừng gọi tôi là phu nhân nữa, tôi thật sự nghe không quen. Chú Mặc cứ gọi tôi là Cảnh Nghiên đi."

Mặc Kha thấy trên gương mặt cô lộ vẻ khó xử thì đành gật đầu theo ý cô: "Vậy cô Cảnh Nghiên, mời cô đi theo tôi."

Mặc Kha đi trước dẫn đường còn cô đi theo phía sau. Trên suốt đường đi cô cũng đưa mắt nhìn xung quanh ngôi nhà này cũng như cách bài trí. Phòng của cô được nằm ở tầng hai, bỏ qua căn phòng đầu tiên thì căn phòng kế bên chính là phòng của cô.

Mặc Kha mở cửa phòng cô ra rồi chỉ phòng bên tay trái cô, nói: "Phòng bên cạnh đó là phòng của cậu chủ. Nếu cô có việc gì có thể sang tìm cậu ấy."

Cô nhìn sang căn phòng bên cạnh, gật đầu: "À được tôi biết rồi."

Ông chỉ vào căn phòng bên trong mà họ đang đứng: "Còn đây là phòng của cô, đều đã được tôi dọn dẹp sạch sẽ. Cô vào xem thiếu thứ gì thì nói tôi để ngày mai tôi nhờ người đi mua."

Cô bước vào bên trong căn phòng nhìn thấy căn phòng đã được dọn dẹp giống như ông nói. Bên trong căn phòng này được trang trí đơn giản, cô nhìn quanh một lượt rồi nói: "Tôi cảm thấy như vậy là được rồi, không cần gì thêm đâu."

Mặc Kha nhìn qua một vòng sau đó nói: "Vẫn còn thiếu bàn trang điểm dành cho cô, ngày mai tôi sẽ kêu người mua và sắp xếp ở trong phòng."

Nghe ông nói như vậy thì cô mới thấy đúng là thiếu một cái bàn trang điểm thật. Cô định nói không cần thì ông đã lên tiếng nói trước: "Nếu không còn vấn đề gì nữa thì cô Cảnh Nghiên nên nghỉ ngơi sớm. Hôm nay chắc cô cũng mệt rồi. Chúc cô ngủ ngon."

Cô nghe vậy thì cũng đành nói: "Được, chúc chú ngủ ngon."

Ông đưa tay đóng cửa phòng cô lại sau đó đi xuống dưới nhà. Bên trong căn phòng bây giờ cũng chỉ còn có mình cô, cô nằm dài trên giường nhìn lên trần nhà. Ngày hôm nay đối với cô có quá nhiều sự thay đổi khiến cô thích ứng không kịp. Cô nằm một lát rồi đứng dậy, mở vali lấy một bộ đồ rồi đi vào phòng tắm.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức reo lên một đợt dài thì đã bị Cảnh Nghiên đưa tay tắt đi. Cô vẫn còn nằm trên giường đắp chăn, mắt vẫn nhắm ngủ. Lát sau cô mở mắt ra, nhìn những tia nắng ở bên ngoài đang len lỏi qua tấm rèm chiếu vào căn phòng cô mới tỉnh giấc chút ít. Cô nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ, cô ngồi dậy vươn vai vài cái rồi bước xuống giường.

Cô đi tới chỗ cửa sổ đưa tay kéo rèm cửa ra, ánh nắng lúc này cũng chiếu vào bên trong căn phòng. Cô định xoay người đi vào trong thì nhìn thấy bóng dáng Từ Vũ từ bên ngoài chạy vào, trên người anh mặc một bộ đồ thể dục. Cô thấy anh chạy vào trong nhà cũng không để ý đến phía trên này có người đang nhìn anh. Cô nhớ trước đây anh cũng hay chạy tập thể dục nhưng không nghĩ đến hiện tại anh vẫn còn giữ thói quen này.

Lúc cô thay đồ xong bước xuống nhà đã thấy Mặc Kha chuẩn bị đồ ăn sáng xong xuôi cả rồi. Mặc Kha thấy cô thì nở nụ cười, chào hỏi: "Cô Nghiên dậy rồi sao. Tối qua cô ngủ ngon chứ?"

Nghe ông hỏi vậy thì cô nhớ đến tối qua do lạ chỗ nên cô nằm trằn trọc gần sáng mới vào giấc được. Nhưng cô cũng không định nói chuyện này cho ông biết, cô cười cười nói: "Có chứ, hôm qua tôi ngủ khá ngon."

Mặc Kha nghe vậy thì gật đầu, nói: "Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, cô qua ngồi rồi dùng bữa đi."

Cô đi tới kéo ghế ngồi xuống, trên bàn là món bánh mì sandwich và bên cạnh còn có một ly nước ép cam. Cô nhìn ông rồi hỏi: "Từ Vũ anh ấy đâu, sao tôi chưa thấy anh ấy xuống?"

"Cậu chủ cũng sắp xuống rồi, thường thì vào buổi sáng cậu chủ hay chạy bộ tập thể dục rồi mới về phòng tắm rửa thay đồ nên dùng bữa sáng có chút muộn. Cô Nghiên cứ dùng bữa trước đi."

Nghe ông nói vậy thì cô gật đầu, cầm bánh lên ăn: "Được rồi, tôi đã biết rồi. Cảm ơn chú Mặc."

Mặc Kha cũng không nói thêm gì nữa đi vào bếp, lúc này trên bàn ăn chỉ còn mình cô. Cô đang ăn thì nghe thấy trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân sau đó là giọng nói của Từ Vũ truyền tới: "Chào buổi sáng."

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh thấy anh đang kéo ghế ngồi xuống, cô cũng nói: "Chào buổi sáng."

Anh cầm ly cà phê lên uống một ngụm sau đó cầm bánh mì lên ăn rồi nói: "Em ăn đi, lát nữa tôi đưa em đi làm. Tối nay tôi không rước em được do tối nay tôi phải đi ăn với khách hàng nên về muộn. Tôi sẽ kêu Thệ Vĩ đến đón em."

Cô nghe vậy thì lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, anh cứ bận việc của anh đi. Tôi tự về được rồi cũng đã lớn rồi, anh không cần lo đâu."

Nghe cô nói vậy anh cũng không có ý kiến gì, gật đầu: "Vậy tôn trọng quyết định của em."

Ăn sáng xong anh đưa cô đến tòa soạn rồi mới đến công ty. Lúc Cảnh Nghiên vào tòa soạn đến bàn làm việc ngồi xuống thì Thiền Mộng đi tới nói: "Không hay rồi, cậu biết về việc phỏng vấn Tô Ảnh mà tòa soạn mình đang làm đúng không?"

Cô nhìn cô ấy gật đầu, khó hiểu: "Đúng vậy, bộ có chuyện gì xảy ra rồi à?"

"Lúc sáng cô đi vào phòng biên tập làm ầm ĩ, hình như là về vấn đề ảnh chụp của cậu. Nói cậu chụp không được đẹp ngay cả chỉnh ảnh cũng không xong. Tô Ảnh cũng muốn hủy bỏ bài phỏng vấn này."

Cô nghe thấy vậy thì chân mày nhíu chặt lại, sau đó đứng dậy, nói: "Mình vào trong đó xem sao."

Cô nói rồi đi tới văn phòng biên tập, đưa tay lên gõ cửa. Lát sau bên trong truyền tới giọng của Khiểm Hà: "Vào đi."

Cô mở cửa bước vào văn phòng, nhìn thấy Tô Ảnh và Khiểm Hà đang ngồi đối diện nhau vẻ mặt khá là căng thẳng. Bên cạnh còn có trợ lý của Tô Ảnh. Khiểm Hà thấy cô thì chân mày giãn ra một chút, hỏi: "Sao cô lại vào đây?"

Cảnh Nghiên đi tới bên cạnh, nhìn Tô Ảnh sau đó nhìn Khiểm Hà rồi nói: "Tôi có nghe Thiền Mộng nói hết rồi nên mới vào đây."

Khiểm Hà nghe vậy thì nói: "Chuyện này không liên quan đến cô, cô cứ ra ngoài làm việc đi."

Tô Ảnh ngồi đối diện đã lên tiếng gắt gỏng: "Sao mà lại không liên quan đến cô ta? Mấy tấm ảnh đó cũng là do cô ta chụp, chỉnh sửa ảnh cũng do cô ta làm sao lại nói không liên quan."

Cô nghe thấy vậy thì hỏi: "Xin hỏi cô Tô, vấn đề về ảnh chỗ nào khiến cho cô Tô không hài lòng? Cô có thể chỉ ra được không?"

Trợ lý của Tô Ảnh đẩy máy tính sang cho cô xem, Tô Ảnh chỉ vào tấm ảnh nói: "Cô nhìn xem tấm ảnh này chân thì ngắn, gương mặt nhợt nhạt không hề đẹp chụp nào. Còn chưa nói đến góc ảnh chụp nữa. Đăng tấm này lên để có antifan dìm được tôi hay sao?"

Cô nhìn tấm ảnh sau đó nhìn cô ấy nói: "Thưa cô Tô, góc ảnh này tôi thấy không có vấn đề gì cả. Về vấn đề gương mặt nhợt nhạt, chân ngắn thì tôi đã xem qua đều không thấy."

Tô Ảnh nghe vậy thì vẫn cố chấp nói: "Nhưng tôi nhìn thấy như thế. Những tấm ảnh này tôi cảm thấy không hợp, tôi sẽ không đồng ý cho lên bài phỏng vấn đâu."

Khiểm Hà nhíu mày nhìn cô ấy: "Cô Tô, hợp đồng cũng đã ký cả rồi bây giờ cô nói không cho lên bài thì đâu có được. Cô đang vi phạm hợp đồng đấy."

Cô khép máy tính lại đẩy sang cho cô ấy: "Nếu cô cảm thấy tôi chụp không đẹp thì có thể để người khác chụp và chỉnh sửa ảnh cho cô. Không nhất thiết vì vấn đề này mà hủy bỏ không cho đăng bài."

Tô Ảnh nghe cô nói vậy thì nghẹn họng trừng mắt nhìn cô, cô cũng chẳng sợ mà nhìn lại. Tô Ảnh hậm hực cầm túi đứng dậy: "Được, vậy tòa soạn các người sắp xếp nhiếp ảnh gia khác chụp cho tôi đi."

Nói rồi Tô Ảnh và trợ lý của cô ấy rời khỏi, bên trong văn phòng bây giờ cũng chỉ còn hai người. Khiểm Hà nhìn cô rồi bảo: "Cô ngồi xuống đi."

Cảnh Nghiên đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy thở dài nói: "Lúc trước Tô Ảnh đều thấy ảnh đã ổn cả rồi, cũng đã chấp nhận cho lên bài vậy mà hôm nay tự dưng lại thay đổi tính khí như vậy. Cô yên tâm, cô là nhiếp ảnh gia có tiếng và cũng ưu tú trong tòa soạn này ai ai đều biết nên đừng vì vấn đề này mà buồn."

Cô nghe thấy vậy thì nói: "Tôi không sao đâu, nếu cô ấy không thấy hài lòng về ảnh chụp của tôi thì để cho người khác chụp là được rồi."

Khiểm Hà vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Được rồi, khiến cô chịu ấm ức như vậy. Cô cứ ra ngoài làm việc trước đi, cô chiều nay có buổi chụp hình đó đừng quên."

"Được tôi nhớ rồi."

Buổi trưa ở trong một phòng bao của nhà hàng, Từ Vũ bước vào đã thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi thắt chiếc cà vạt màu đen phối với quần đen, tay đang cầm ly rượu thưởng thức từng ngụm nhỏ. Nghe thấy tiếng bước chân phát ra sau lưng, người đàn ông đó quay lại nở nụ cười: "Từ Vũ, cậu tới rồi đó à. Cậu đến trễ nên phạt cậu một ly rượu."

Anh đi tới kéo ghế ngồi xuống, nhìn người đàn ông đó nói: "Bàng Nhuệ, là cậu đến sớm chứ không phải do tôi đến trễ."

Bàng Nhuệ nghe vậy thì đưa tay đang đeo đồng hồ lên nhìn, sau đó cười nói: "Đúng là như cậu nói thật, do tôi đến trễ. Tôi đã gọi món sẵn rồi, vẫn là món cũ."

Anh cầm ly rượu lên uống, gật đầu: "Cảm ơn."

Bàng Nhuệ đặt ly rượu lên bàn rồi nhìn anh: "Cậu cao tay thật đó, mấy bữa trước còn đang than vì bị bắt ép xem mắt vậy mà giờ đây đã kết hôn, là một người đàn ông có vợ rồi. Vậy người kết hôn với cậu là ai vậy?"

Anh nhìn anh ta rồi nói: "Cô ấy chắc cậu cũng biết đấy. Là Cảnh Nghiên."

Bàng Nhuệ nghe vậy thì trên mặt kinh ngạc: "Cảnh Nghiên? Mối tình đầu của cậu đó hả?"

"Ừ. Cô ấy là đối tượng xem mắt do hai bên gia đình sắp xếp."

"Đúng là duyên số thật đấy, xa cách bao lâu nay vậy mà vẫn trở về với nhau." Bàng Nhuệ cười nhìn anh nói.

Anh nghe vậy thì cũng chỉ cong khóe môi không nói gì, cầm ly rượu lên uống một hơi. Lúc này nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào, hai người cũng không nói đến việc này nữa.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play