Bên trong văn phòng bây giờ cũng chỉ còn hai người, Từ Vũ đưa tay ôm lấy eo Cảnh Nghiên cúi xuống hôn lên môi cô. Cô nhắm mắt lại, nắm chặt túi đang cầm trong tay. Anh hôn một lát rồi rời khỏi đôi môi cô, anh đưa tay vuốt tóc cho cô, hỏi: “Em đã ăn gì chưa?”
Cô lắc đầu nhìn anh: “Em vẫn chưa, đang định đem bữa ăn đến rồi cùng anh ăn.”
Anh nghe vậy thì nhíu mày sau đó gật đầu: “Được, mau dọn đồ ăn ra thôi. Anh phụ em một tay.”
Bên trong căn phòng ở khu chung cư, Khản Đình ngồi trên sofa ở phòng khách tay cầm xiên thịt nướng lên ăn xem TV. Cô vừa ăn vừa hay nhìn lên xem đồng hồ, sau đó lại tiếp tục ăn. Cô cầm lấy lon nước ngọt lên uống một ngụm, thở dài: “Đã muộn như vậy rồi mà anh ấy vẫn còn chưa về.”
Cô đặt lon nước ngọt xuống, đưa tay lấy điện thoại đặt lên bàn mở lên rồi nhấn số gọi. Một lát sau đầu dây bên kia bắt máy, truyền đến giọng nói của Bàng Nhuệ: “Alo Khản Đình.”
“Cũng đã trễ lắm rồi, anh vẫn chưa về sao?”
Bàng Nhuệ dịu dàng nói với cô: “Hôm nay anh sẽ về khá trễ. Bận quá nên quên nói với em, mấy ngày này anh sẽ tăng ca. Em cứ nghỉ ngơi sớm đừng chờ anh, anh sẽ về muộn lắm.”
Cô nghe thấy vậy thì gật đầu, tuy có chút hụt hẫng nhưng cô cũng hiểu được, nói: “Được rồi, vậy anh làm đi. Nhớ chú ý sức khỏe một chút.”
“Được, yêu em. Tạm biệt.”
Cúp máy cô để điện thoại lại lên bàn, cầm lon nước ngọt lên uống cũng đưa tay lấy xiên thịt nướng ngồi ăn rồi xem TV.
Bên trong văn phòng ở công ty Từ Vân, hai người cũng đã ăn xong bữa cơm tối. Từ Vũ thu dọn hộp cơm lại để vào túi còn Cảnh Nghiên ngồi bên cạnh nhìn anh làm những việc này. Sau khi làm xong, anh rót một ly nước đưa sang cho cô: “Em uống đi.”
Cô nhận lấy ly nước rồi uống, nhìn anh: “Anh khi nào sẽ làm xong việc? Em ở đây chờ anh cùng về.”
Anh nhìn lên đồng hồ, quay sang nhìn cô, nói: “Chắc cũng phải hơn nửa đêm mới xong. Em về sớm nghỉ ngơi, đừng ở đây chờ anh. Sáng mai không phải em còn đi làm sao?”
Cô nghe thấy vậy thì thở dài, gật đầu: “Đúng là như vậy, vậy em về trước đợi anh ở nhà.”
Anh mỉm cười xích lại gần hôn lên trán cô: “Được, vậy để anh gọi Thệ Vĩ đưa em xuống.”
Cô nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu, em tự đi xuống một mình được rồi. Thệ Vĩ anh ấy cũng bận công việc, không nên làm phiền anh ấy.”
“Được rồi, vậy em nhớ chú ý an toàn. Về tới nhà thì gọi anh.”
“Được, tạm biệt.”
Cô nói rồi cầm túi xách đứng dậy đi tới mở cửa rời khỏi văn phòng. Anh thấy cô đã rời khỏi thì đưa tay chỉnh lại áo vest, đứng dậy trở về bàn làm việc ngồi xuống tiếp tục công việc. Nhưng khi đứng dậy anh thấy áo khoác cô để quên ở trên ghế sofa.
Cảnh Nghiên từ bên trong thang máy bước ra, vừa đi được vài bước thì nghe thấy có tiếng người gọi lại. Cô dừng bước quay người lại nhìn thì thấy Quý Hoài đang đi tới gần, đứng trước mặt cô.
Cô mỉm cười nhìn anh ta hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Quý Hoài nghe vậy thì thì đưa tay gãi đầu, ấp úng nói: “Cũng…cũng không phải là chuyện gì quan trọng.”
“Nếu đã không quan trọng vậy tôi về trước đây, anh về phòng làm việc đi.”
Cô nói rồi xoay người lại định rời đi thì nghe thấy anh ta lớn tiếng nói: “Cảnh Nghiên tôi thích cô. Thích em từ lần gặp đầu tiên, vừa gặp đã thích.”
Lời vừa nói ra khiến cho bao nhiêu người đang ở đó đều quay lại nhìn, xôn xao bàn luận. Cô nhìn những ánh mắt đang hướng tới đây, tay bất giác cầm chặt chiếc túi. Cô hít sâu một hơi, quay sang nhìn anh ta nói: “Cảm ơn tình cảm anh dành cho tôi nhưng tôi đã có người trong lòng rồi, thành thật xin lỗi.”
"Có thể anh với người đó, so về vị trí và gia thế anh không bằng nhưng anh thật sự thích em. Anh không quan tâm em với người đó đang tìm hiểu nhau hay như nào, miễn là em chưa kết hôn thì anh có quyền theo đuổi em.
Cô đang định cất giọng đáp lại thì nghe thấy một giọng nói truyền tới kèm theo đó là tiếng bước chân đang đi trên sàn nhà, tới gần đây: “Ai nói là cô ấy chưa kết hôn?”
Cô thấy anh tay cầm áo khoác, một tay đút vào túi nhìn Quý Hoài. Anh quay sang đưa áo khoác đang cầm sang cho cô: “Em để quên áo khoác trên văn phòng anh.”
Cô nghe vậy thì gương mặt đỏ ửng lên, cô đưa tay nhanh chóng nhận lấy áo khoác từ tay anh: “Cảm ơn anh.”
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Quý Hoài, nói: “Gia thế, địa vị cậu không bằng tôi nhưng về tình cảm dành cho cô ấy cậu cũng không bằng tôi.” Anh nói rồi ghé sát lại gần vào tai anh ta, nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy: “Cô ấy kết hôn rồi, tôi là chồng của cô ấy.”
Quý Hoài nghe xong thì sắc mặt tái mét, tay để hai bên nắm chặt lại. Từ Vũ đứng thẳng người dậy quay sang nhìn cô: “Em mau về đi, trời cũng không còn sớm nữa.”
“Vậy em về trước đây.” Cô nói rồi ôm lấy túi xách đi ra bên ngoài, tài xế đã đợi sẵn. Ông thấy cô ra thì mở cửa ghế sau ra cho cô ngồi vào rồi đóng cửa lại, trở về vị trí ghế lái khởi động xe lái đi.
Anh nhìn thấy xe đã rời đi thì thu hồi tầm mắt, đưa mắt nhìn mọi người đang đứng, nói: “Mau đi làm việc đi nếu còn muốn về sớm.”
Mọi người nghe vậy thì nhanh chóng trở về vị trí của mình làm việc chỉ có Quý Hoài đứng yên đó, không nhúc nhích gì. Anh cũng không quan tâm đi tới thang máy bấm nút đứng đợi, cửa thang máy mở ra anh bước vào bên trong.
Trời cũng đã khuya, bên trong phòng khách Khản Đình nằm trên ghế ngủ say, TV thì vẫn còn bật. Trên bàn thì còn lon nước ngọt uống dang dở và mấy xiên thịt nướng ăn chưa hết. Lúc Bàng Nhuệ mở cửa bước vào đã thấy cô ngủ say trên ghế, anh nhìn lên bàn rồi vào bếp đặt bó hoa lên bàn.
Anh bước ra phòng khách đi tới cầm điều khiển tắt TV đi, sau đó cúi xuống bế cô lên đưa về phòng. Vào bên trong phòng, anh để cô nằm xuống giường, đưa tay kéo chăn đắp cho cô. Anh đang chỉnh chăn lại thì cánh tay anh bị bàn tay cô nắm lấy, cô mở mắt ra nhìn anh trong ánh mắt còn mơ màng buồn ngủ.
Cô nhìn anh, khàn giọng hỏi: “Anh về rồi à?”
Anh cúi xuống nhìn cô, gật đầu: “Ừ, anh vừa về. Sao em lại ngủ quên ở phòng khách?”
“Em định đợi anh về nhưng sau đó lại ngủ quên đi mất.”
Anh hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Lần sau không được thế nữa, em mau ngủ đi.”
Có vẻ cô khá buồn ngủ nên cô gật đầu nhắm mắt lại, tay đang cầm bàn tay anh cũng buông ra. Rất nhanh đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều từ cô, anh lúc này mới đứng dậy mỉm cười ra ngoài phòng khách dọn dẹp.
Sáng sớm hôm sau ở bên trong văn phòng tòa soạn, Cảnh Nghiên đi tới chỗ làm việc ngồi xuống thì Thiền Mộng xích lại gần cô, nói: “Lát nữa cậu và mình đến công ty Từ Vân nói về việc phỏng vấn đi.”
Cô đưa tay mở máy tính lên, quay sang nhìn cô ấy gật đầu đồng ý: “Được nhưng mà mình nói trước, mình sẽ dùng chức trách công việc để đến đó đặt lịch hẹn nên có gặp được không thì mình không chắc.”
Thiền Mộng nghe vậy thì nở nụ cười, xua tay: “Không sao mà. Có cậu đi cùng mình thì góp cho mình một phần sức mạnh rồi.”
Cô bật cười nhìn cô ấy: “Được rồi, được rồi. Khi nào đi?”
“Một lát nữa, cậu mau thu xếp công việc của cậu đi.”
“Được được.”
Bên trong phòng ngủ, rèm cửa được kéo kín trên giường Khản Đình vẫn còn đang ngủ say. Tiếng chuông báo thức reo lên khiến cô nhíu mày, đưa tay mò mẫm tắt đi. Cô nhìn đồng hồ rồi ngồi dậy một lát, nhìn qua bên cạnh thì thấy vị trí đó đã trống. Cô sờ lên không còn hơi ấm nữa, khá lạnh chắc là anh đã rời giường khá sớm.
Cô bước xuống giường mở cửa phòng đi ra bên ngoài thì thấy đồ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cô vào bếp thấy trên bàn có một bó hoa hồng, cô mỉm cười đi tới cầm bó hoa lên. Ngẫm nghĩ một chút cô chạy về phòng cầm điện thoại ra, chụp hình lại bó hoa sau đó gửi cho Bàng Nhuệ: [ Bó hoa này anh mua cho em sao? ]
Bàng Nhuệ rất nhanh cũng đã trả lời lại: [ Đúng vậy, lúc tối anh có ra ngoài nên mua cho em. Em dậy rồi sao? ]
Cô nhìn tin nhắn mỉm cười: [ Em vừa dậy, cảm ơn bó hoa của anh. Em rất thích. ]
Bàng Nhuệ: [ Em thích là được. Em mau ăn sáng đi rồi hãy đến lớp dạy. ]
[ Được. ]
Cô tắt điện thoại nhìn bó hoa trước mắt rồi vào bếp cầm kéo đi ra bên ngoài, ngồi xuống ghế cầm hoa lên cắt rồi bỏ vào bình hoa.
Trước cửa công ty Từ Vân, hai người bọn cô đứng chỉnh sửa lại trang phục sau đó nhìn nhau rồi bước vào bên trong. Hai người bước vào, đi thẳng đến chỗ lễ tân. Nhân viên nữ lễ tân thấy Cảnh Nghiên thì mỉm cười, nói: “Chào buổi sáng. Cô tìm tôi có việc gì sao?”
Cô nhìn nhân viên lễ tân đó rồi nói: “Xin chào. Tôi muốn gặp Từ tổng.”
Nhân viên nữ đó nghe thế thì nói: “Việc này cô không cần phải nói với tôi đâu, cô cứ lên thẳng là được rồi.”
Cô nghe thế thì nhanh chóng từ chối, lấy thẻ của mình ra đưa sang cho cô ấy: “À không, hôm nay tôi đến đây với tư cách là một phóng viên ở tòa soạn W.S.”
Thiền Mộng đứng bên cạnh cũng đưa thẻ ra cho cô ấy xem: “Tôi là phóng viên ở tòa soạn W.S. Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn nói với Từ tổng về vấn đề phỏng vấn.”
Nhân viên nữ lễ tân sau khi nghe và xem xong một lượt, gật đầu: “Vậy hai người có hẹn trước không?”
“Không có.”
“Được, phiền đợi một lát.” Nhân viên nữ lễ tân đó nói xong thì cầm điện thoại lên nhấn số gọi.
Ở bên trên tầng cao của công ty, một nhân viên nữ đang thu xếp lại tài liệu ở văn phòng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô ấy đi tới cầm điện thoại lên bắt máy: “Alo.”
“Xin chào, không biết trợ lý Thệ có ở đó không?”
“Anh ấy có việc nên ra ngoài rồi, có chuyện gì không?”
“Ở đây có hai phóng viên của tòa soạn W.S muốn đến gặp Từ tổng để phỏng vấn.”
Nhân viên nữ đó nghe vậy thì nói: “Hiện tại Từ tổng đang rất bận, không có thời gian nhận phỏng vấn.”
Nói rồi nhân viên nữ đó cúp điện thoại, tiếp tục thu dọn tài liệu trên bàn. Thệ Vĩ lúc này mở cửa phòng đi vào, nhìn thấy cô ấy thì nói: “Anna, cô qua phòng tôi làm gì? Không phải công việc ở bên thư ký của cô chưa xong sao?”
Anh nói rồi đi đến giật lại tài liệu đang cầm trên tay của Anna, ngồi xuống làm việc. Anna nghe vậy thì nhìn anh, nói: “Em chỉ muốn giúp anh sắp xếp lại đồ mà thôi.”
Anh nhìn Anna, nói: “Cô đang trong thời gian thực tập thì nên lo cho tốt của công việc của bản thân. Sau này không được sự đồng ý của tôi thì không được vào văn phòng này nửa bước.”
Anna nghe vậy thì vẻ mặt tức giận, tay cuộn tròn lại, giậm giày lên sàn rồi hậm hực mở cửa đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT