Về tới nhà cũng đã hơn nửa tiếng sau, Cảnh Nghiên đi vào bên trong nhà đã thấu Mặc Kha đang ngồi ở trong phòng khách. Mặc Kha thấy cô thì nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ cô: “Cô về rồi.”

Cô mỉm cười nhìn ông: “Hôm nay đi ăn với bạn nên về trễ một chút. Sao chú vẫn chưa đi ngủ mà ngồi ở đây?”

Mặc Kha lúc này mới đứng thẳng người, nhìn cô, nói: “Cậu chủ gọi cho tôi, nói là đợi cô về tới nhà an toàn rồi báo lại cho cậu ấy để cậu ấy yên tâm.”

Cô nghe vậy thì khóe môi khẽ cong lên, cô nói: “Chú mau đi nghỉ ngơi đi, còn về việc gọi điện để nói thì một lát để tôi gọi được rồi.”

Mặc Kha nghe cô nói vậy thì không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý: “Vậy được, lát cô gọi cho cậu chủ nói với cậu ấy. Cô cũng nên về phòng nghỉ ngơi sớm.”

“Được, chú Mặc ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cô cầm túi xách đi lên lầu về phòng, Mặc Kha cũng dọn dẹp lại phòng khách một lần nữa cho thật gọn rồi đưa tay tắt đèn, trở về phòng ngủ.

Bên trong phòng, cô từ trong phòng tắm bước ra trên tay cầm khăn lau mái tóc đang ướt. Cô đi tới giường cầm lấy điện thoại lên rồi nhấn số gọi cho anh, đi đến bên cạnh cửa sổ. Khoảng một lúc sau điện thoại của cô mới được bắt máy, truyền đến giọng nói có chút uể oải: “Alo, Cảnh Nghiên.”

Cô nghe thấy giọng nói của anh thì tâm trạng cũng tốt hẳn lên: “Từ Vũ, em lúc nãy đã về tới nhà rồi. Anh cứ yên tâm đi.”

Cô nghe thấy tiếng sột soạt bên đó vang lên hình như là tiếng động sắp xếp tài liệu, Từ Vũ nói: “Được, em về nhà an toàn là tốt rồi.”

Cô di di mũi chân trên sàn nhà ngập ngừng hỏi: “Giờ này chỗ anh là ban ngày có phải không? Vậy chắc là anh đang làm việc rồi.”

Từ Vũ đang ngồi trước bàn làm việc tay cầm điện thoại nghe máy, tay cầm tài liệu đọc trước mặt thì đang có vài vị lãnh đạo đang chờ anh, anh nói: “Đúng vậy, nhưng thời gian nói chuyện với em vẫn có. Nên em gọi điện đến lúc nào cũng được.”

Cô nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô nhìn lên bầu trời đêm ngoài kia: “Chỗ của em thì đang là buổi tối đêm, có rất nhiều ngôi sao. Rất đẹp.”

Anh nghe vậy thì động tác cầm bút ngừng lại sau đó nói: “Khi nào anh về sẽ ở cạnh em, ngắm sao đêm cùng em.”

“Anh mới đi chưa được một ngày nhưng em đã thấy nhớ anh rồi, Từ Vũ.”

“Anh cũng rất nhớ em. Đợi anh về, chúng ta sẽ dành ra một ngày hẹn hò với nhau.”

Cô nghe vậy thì bật cười lên, gật đầu đồng ý: “Được, theo ý anh. Vậy anh mau làm việc đi, em không làm phiền nữa. Anh nhớ ăn uống đúng bữa.”

Anh cong khóe môi, đồng ý: “Được, sẽ nghe theo em. Em ngủ ngon.”

Mọi người đang đứng trong văn phòng đều ngạc nhiên ngoại trừ Thệ Vĩ. Người mà từ lúc vào công ty đến bây giờ luôn nghiêm mặt, không có tí nụ cười hay dịu dàng nào vậy mà lúc nãy đã nở nụ cười còn nói chuyện rất dịu dàng, ấm áp.

Cúp máy, anh nâng mắt nhìn qua mọi người một lần thì mọi người đều vội giật bắn mình, nhanh chóng đứng thẳng người dậy. Một người đàn ông nói: “Từ tổng, giá cổ phiếu hiện tại của công ty đang giảm ngày càng nhiều nếu không đưa ra giải pháp để cổ phiếu tăng lên thì các cổ đông chúng tôi…”

Anh lên tiếng cắt ngang lời nói của người đàn ông đó: “Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết việc này cho ổn thỏa. Công ty thời trang Từ Vân trước giờ không có việc sao chép đạo nhái tác phẩm của ai. Cho nên chúng tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”

Thấy anh đã nói như vậy thì mọi người đều gật đầu, không có ý kiến gì. Anh nhìn sang Thệ Vĩ đang đứng bên cạnh, Thệ Vĩ hiểu ý nhanh chóng đi ra bên ngoài văn phòng.

Cũng đã vài ngày trôi qua, Từ Vũ vẫn ở bên nước ngoài chưa giải quyết xong công việc. Cảnh Nghiên ngồi ở bên trong văn phòng tòa soạn, nhìn màn hình máy tính trước mắt thở dài. Trước mắt xuất hiện một viên kẹo, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đưa kẹo cho cô chính là Thiền Mộng.

Cô đưa tay nhận lấy viên kẹo từ tay cô ấy, mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”

Thiền Mộng kéo ghế ngồi xuống nhìn cô, hỏi: “Mới sáng sớm đã thở dài rồi. Có chuyện gì sao?”

Cô lắc đầu, xé vỏ kẹo ra rồi bỏ viên kẹo vào miệng: “Không có gì đâu.”

“Mình đoán nhé, có phải cậu đang nhớ chồng cậu không?”

Nghe thấy cô ấy đoán trúng như vậy, cô nhìn sang cô ấy cũng không nói gì. Thiền Mộng thấy phản ứng như vậy của cô thì nở nụ cười: “Vậy là mình đoán đúng rồi. Anh ấy đi công tác mấy ngày, chẳng lẽ không gọi cho cậu sao?”

“Anh ấy có gọi cho mình nhưng cũng chỉ nói được vài câu rồi lại cúp do anh bận việc. Chi nhánh bên nước ngoài của anh ấy lần này gặp vấn đề, nên anh ấy cũng khá bận rộn.”

Thiền Mộng đưa tay lên vai cô vỗ nhẹ, nói: “Cậu yên tâm đi, Từ Vũ sau khi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện sẽ về với cậu thôi. Nên đừng buồn nữa, tối nay chúng ta đi ăn đồ nướng đi. Lâu rồi chưa ăn.”

Cô nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý: “Được rồi, cứ quyết định như thế.”

Sau khi tan làm, hai người đi đến một quán thịt nướng mà họ hay đến ăn. Vừa bước vào trong, Cảnh Nghiên đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng khắp nơi khiên bụng cô cũng kêu lên vì đói. Thiền Mộng thấy vậy thì quay sang nói: “Cậu tìm bàn ngồi đi, mình đi gọi món.”

“Được.”

Thiền Mộng thì đi vào bên trong gọi món còn cô đi tìm một bàn trống ngồi xuống đợi cô ấy. Trong lúc đợi thì điện thoại cô reo lên, cô mở túi xách ra cầm điện thoại lên nhìn người gọi đến thì bắt máy: “Alo Khản Đình.”

Khản Đình đầu dây bên kia nói: “Cảnh Nghiên, cậu đi ăn tối với mình không? Mình đang lái xe, nếu cậu đi thì mình đến đón cậu.”

Cô nhìn thấy Thiền Mộng đang đi tới, thì nói: “Hiện tại mình đang đi ăn với Thiền Mộng ở quán thịt nướng. Nếu cậu muốn đến thì mình gửi định vị sang cho cậu.”

Khản Đình nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý: “Được rồi, cậu gửi định vị cho mình đi.”

Cúp máy cô gửi định vị sang cho Khản Đình, Thiền Mộng ngồi đối diện cầm chai rượu trái cây mở đưa sang cho cô, hỏi: “Là ai đang đến đây vậy?”. Truyện Việt Nam

Cô đặt điện thoại xuống, nhận lấy chai rượu trái cây uống một ngụm, nói: “Là Khản Đình đang đến. Hình như cũng lâu rồi cậu chưa gặp lại cậu ấy.”

Thiền Mộng nghe vậy thì ngồi ngẫm nghĩ, cầm chai rượu uống gật đầu: “Đúng là vậy đó. Cũng muốn gặp cô ấy.”

Hai người đang nói chuyện thì nhân viên cũng đã bưng đồ ăn đến. Lúc này Khản Đình cũng đã đến, thấy hai người đang ngồi nướng đồ ăn thì đi đến chỗ họ, cười nói: “Xin chào, mình đến rồi đây.”

Cảnh Nghiên nhanh chóng ngồi xích qua một bên, đưa tay vỗ vị trí trống bên cạnh: “Cậu đến rồi, mau ngồi đây đi.”

Khản Đình ngồi xuống chỗ trống cạnh cô, Thiền Mộng ngồi đối diện cô ấy nói: “Khản Đình, lâu rồi mới gặp lại cậu.”

Khản Đình nhìn cô ấy nở nụ cười, gật đầu: “Đúng là vậy thật. Cho nên sau này phải thường xuyên gặp mặt mới được. Mà hôm nay mình đến đây đột ngột như vậy, có làm phiền hai cậu không?”

Thiền Mộng mở chai rượu ra, đưa sang cho cô ấy: “Không có đâu, gặp được cậu mình còn rất vui nữa.”

Cảnh Nghiên ngồi bên cạnh gắp thịt nướng bỏ vào dĩa, nói: “Đúng vậy, không có phiền đâu. Cậu đừng nói linh tinh.”

Khản Đình nhận lấy chai rượu trái cây từ tay Thiền Mộng, cười nói: “Cảm ơn.”

Cảnh Nghiên cầm đũa lên gắp miếng thịt lên ăn, hỏi: “Mà sao hôm nay cậu lại muốn đi ăn cùng với bọn mình? Chỗ phòng học và mấy bức tranh vẽ của cậu đã xong rồi sao?”

Khản Đình cầm chai rượu uống, nhìn cô: “Cũng xong kha khá rồi, sắp tới sẽ có cuộc thi vẽ quốc tế. Mình muốn đăng ký tham gia thử sức.”

Thiền Mộng ngồi đối diện đang ăn, nghe vậy thì nói: “Vậy cậu cứ thử sức đi, bọn mình ở đây ủng hộ cậu.”

Khản Đình nghe thấy thì nở nụ cười nhìn cô ấy: “Được, cảm ơn các cậu. Mà dạo này công ty của Bàng Nhuệ thì Từ Vũ đi nước ngoài giải quyết vấn đề nên giao công việc cho anh ấy. Bàng Nhuệ lu bu bận công việc ở công ty nên cũng không có thời gian dành cho mình là mấy, nên mình mới rủ cậu đi ăn tối.”

Cảnh Nghiên nghe vậy thì quay sang nhìn cô ấy, tặc lưỡi một cái: “Chậc, hóa ra là do Bàng Nhuệ anh ấy bận việc nên cậu mới hẹn mình đi ăn.”

“Không phải như vậy đâu, mình định rủ cậu và Thiền Mộng đi ăn cuối tuần này. Nhưng hôm nay muốn gặp nên rủ luôn.”

Thiền Mộng ngồi đối diện, nở nụ cười, hỏi: “Có thật không đó?”

Khản Đình gật đầu lia lịa: “Thật mà thật mà. Hai cậu phải tin mình.”

Thiền Mộng ngồi nhìn hai người họ, đặt đũa xuống thở dài: “Thật tình, hai cậu bây giờ cũng đã có người yêu cả rồi có mình mình là vẫn độc thân, ế chổng ế chơ.”

Hai người bọn cô nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau sau đó bật cười, Khản Đình gắp thịt bỏ vào chén cô ấy nói: “Sớm thôi cậu cũng sẽ có mà. Thiền Mộng của chúng ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ sớm có người yêu.”

Cảnh Nghiên ngồi bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đấy, cậu vừa xinh đẹp cũng vừa tài giỏi trong công việc nên chắc chắn sẽ sớm có thôi. Nào, nào uống rượu một cái chúc cho Thiền Mộng sớm có người yêu.”

Cả ba cầm lấy chai rượu lên, chạm một cái rồi Thiền Mộng nói: “Nhất định phải có người yêu trước cuối năm.” Nói rồi cả ba đều cầm rượu uống một hơi.

Cảnh Nghiên ngồi bên cạnh cầm đũa gắp thịt vào chén hai cô ấy: “Được rồi. Các cậu mau ăn đi, thịt nướng sắp khét rồi.”

Ba người ăn xong thì cũng đã hơn chín giờ tối nên họ quyết định thanh toán rồi ra về. Lúc đi ra ngoài quán, gió thổi sang khiến cho cả ba cô đưa tay kéo áo khoác chặt lại. Khản Đình nhìn trời rồi nói: “Bây giờ trời cũng đã chuyển lạnh hơn rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”

Thiền Mộng cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy đấy, ở bên trong ấm áp quá mình cứ tưởng ở bên ngoài không có lạnh. Không nghĩ đến lại lạnh như vậy.”

Cảnh Nghiên nhìn hai người đang đứng bên cạnh than vì trời lạnh, nói: “Được rồi, chúng ta mau vào trong xe thôi.”

Hai người bọn họ gật đầu đồng ý, cả ba kéo chặt áo khoác đi một vòng đưa mắt tìm xe. Cuối cùng cũng tìm được, Thiền Mộng nhanh chóng mở cửa ghế lái ra ngồi vào đưa tay bật máy sưởi lên. Cảnh Nghiên đi tới chỗ ghế phụ, đang cầm tay mở cửa xe thì nghe thấy một giọng nói của người phụ nữ truyền đến cách đó không xa gọi tên cô: “Cảnh Nghiên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play