Ăn sáng xong thì Từ Vũ đưa Cảnh Nghiên đến tòa soạn còn anh thì đến công ty. Bước vào công ty, thì anh đã thấy Thệ Vĩ đang đứng trong sảnh đợi anh. Thấy anh đến thì anh ấy nhanh chóng chạy lại, có chút hốt hoảng nói: “Từ tổng, dự án lần này của chúng ta gặp vấn đề rồi.”

Anh vừa đi vừa nhìn anh ấy, nói: “Cậu bình tĩnh lại, mọi chuyện như nào?”

Thệ Vĩ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, đi theo phía sau anh: “Lúc nãy tôi nhận được cuộc gọi, dự án chúng ta đang làm có biến động. Nghe nói có một công ty khác cũng làm mẫu dự án giống với công ty chúng ta, nhưng họ đưa cho đối tác trước nên khi chúng ta đưa đến cũng đã muộn sau họ. Bên đối tác nghĩ chúng ta ăn cắp ý tưởng cũng không chịu đồng ý làm dự án này cùng với chúng ta.”

Thệ Vĩ nói rồi thấy họ đang đứng trước thang máy, anh ấy đi tới nhấn mở cửa thang máy cho anh bước vào rồi anh theo sau. Vào bên trong thang máy, Từ Vũ nghe anh ấy nói mọi chuyện thì chân mày nhíu chặt lại, tay đút vào túi quần nói: “Gọi Bàng Nhuệ đến văn phòng tôi một chuyến.”

“Vâng Từ tổng.”

Anh dặn dò xong thì thang máy cũng đã đưa hai người đến chỗ. Họ từ bên trong thang máy bước ra, anh đi về văn phòng của mình còn Thệ Vĩ thì cũng nhanh chóng chạy về văn phòng gọi điện cho Bàng Nhuệ.

Bên trong tòa soạn, Cảnh Nghiên ngồi trước bàn làm việc cầm ly cà phê lên uống một ngụm, cô nhìn những bức ảnh trên máy tính rồi chỉnh sửa lại một chút. Đang ngồi chỉnh sửa thì vai cô bị vỗ nhẹ, cô quay lại thì thấy Khiểm Hà đang đứng ở đằng sau cô.

Cô ngừng động tác trong tay lại, rồi nhìn cô ấy hỏi: “Tổng biên tập, chị tìm em có việc gì sao?”

“Chúng ta vào bên trong văn phòng nói chuyện đi.” Khiểm Hà nói rồi xoay người đi vào văn phòng riêng của cô ấy, cô thấy vậy cũng đứng dậy đi theo sau.

Vào bên trong văn phòng, Khiểm Hà đưa tay chỉ lên ghế sofa rồi nói: “Em ngồi đây đợi chị một chút.”

Cô đi tới ghế sofa ngồi xuống, Khiểm Hà đi tới bàn làm việc cần một tập tài liệu đem tới rồi ngồi xuống cạnh cô. Cô ấy đưa sang cho cô: “Đây là bản hợp đồng mà mọi người đã soạn sẵn rồi, chiều nay khi em đi gặp thì cứ đưa bản hợp đồng này sang cho Mika ký tên.”

Cô nhận lấy mở ra xem qua một lượt gật đầu: “Dạ em biết rồi. Nhưng chị không đi chung với em sao?”

Khiểm Hà cầm bình trà lên rót vào hai ly, lắc đầu: “Mika chịu đồng ý phỏng vấn bên tòa soạn của chúng ta là đều có công của em nên để em đi hợp lý hơn. Với lại chiều nay chị phải đi đón một đối tác từ nước ngoài về nên không thể đi được. Em làm việc với chị đã lâu nên chị tin tưởng em mới giao việc này cho em.”

Cô nhìn cô ấy, nói: “Chị yên tâm, em sẽ không làm cho chị thất vọng đâu.”

“Được rồi, cũng không còn việc gì nữa. Em có thể ra ngoài làm việc tiếp rồi.”

“Vậy em xin phép ra ngoài trước.” Cô đứng dậy cầm tập tài liệu mở cửa đi ra bên ngoài, Khiểm Hà cũng gật đầu cầm ly trà đã được rót đầy lên uống.

Buổi chiều cô cùng với Thiền Mộng đi tới quán cà phê cũ lúc trước đã từng hẹn với Mika. Bước vào bên trong quán, hai người đi tới chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nhân viên phục vụ đi tới đưa menu sang cho hai người: “Xin chào quý khách, không biết quý khách dùng gì?”

Cô cầm menu lên mở ra nhìn sau đó gọi: “Cho tôi một ly hồng trà được rồi. Còn cậu, cậu muốn uống gì?”

Thiền Mộng ghé sang nhìn sau đó nhìn nhân viên phục vụ nói: “Cho tôi một ly nước ép cam.”

Gọi đồ uống xong cô cũng đưa menu lại cho nhân viên phục vụ. Cô đưa tay đang đeo đồng hồ lên nhìn giờ, vẫn chưa tới giờ. Do cô không muốn để Mika đến trước đợi nên hai người đã xuất phát trước giờ hẹn là tầm nửa tiếng. Thiền Mộng ngồi bên cạnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi nhìn lên bầu trời, nhíu mày lo lắng: “Cảnh Nghiên, trời sắp mưa rồi, liệu Mika có đến không?”

Cô nhìn theo hướng ánh mắt cô ấy thấy bầu trời đã chuyển đen, cô nhìn đồng hồ thời gian tới giờ hẹn vẫn còn mười lăm phút. Cô tự trấn an bản thân cũng trấn an cô ấy: “Không sao đâu, chắc cô Mika sẽ đến thôi. Mình tin như vậy.”

Hai người cũng mong là như vậy, ngồi một lát thì bên ngoài trời đổ cơn mưa to xuống. Nhân viên phục vụ bưng đồ uống đến cho hai người, cô cầm ly hồng trà lên uống một ngụm thấy ấm người lên chút. Cô nhìn bầu trời đang mưa to như vậy, trong lòng lo lắng liệu Mika có đến không.

Mười lăm phút đã trôi qua, cơn mưa cũng không nhỏ đi mà vẫn to như lúc nãy. Cô nhìn ra bên ngoài vẫn không thấy xe của Mika đến ngoại trừ chiếc xe đang đậu ở bên ngoài là của bọn cô. Thiền Mộng ngồi bên cạnh, cầm ống hút uống một ngụm nước cam nhìn cô hỏi: “Đã tới giờ hẹn nhưng vẫn không thấy Mika đâu. Mình sợ cô ấy không đến.”

Cô nghe vậy thì quay sang nhìn cô ấy, an ủi: “Không có đâu, chắc là Mika cô ấy đến trễ thôi. Ngồi đợi một lúc rồi cô ấy sẽ đến thôi.”

Hai người ngồi một lúc thì tiếng cửa mở sau đó là tiếng chuông gió vang lên, hai người bọn cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Mika đang đi tới đây. Hai người bọn cô nhanh chóng đứng dậy, Mika đi tới cười nói: “Xin lỗi, trời ở bên ngoài đang mưa to nên không dám cho tài xế lái xe nhanh sẽ nguy hiểm. Đến có chút muộn rồi.”

Cảnh Nghiên mỉm cười lắc đầu: “Không có sao đâu. Cô Mika mau ngồi xuống đi.”

Mika gật đầu nhìn hai người họ: “Hai cô cũng mau ngồi xuống đi.”

Cả ba người đều ngồi xuống, nhân viên phục vụ đi tới đưa menu sang cho Miku để cô ấy gọi đồ uống. Mika cầm menu lên nhìn một lượt sau đó nói: “Cho tôi ly ca cao nóng.”

“Dạ được, sẽ có ngay cho quý khách.” Nhân viên phục vụ lấy lại menu rồi rời khỏi.

Mika lúc này nhìn hai người rồi hỏi: “Hai cô đến đây đợi tôi lâu chưa?”

Thiền Mộng nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không có lâu lắm đâu, bọn tôi cũng chỉ vừa mới đến thôi.”

Mika nghe vậy thì thở phào một chút, từ trong túi xách lấy khăn giấy ra lau tay, nói: “Lúc tôi vừa bước chân ra khỏi khách sạn thì cơn mưa cũng to hơn. Tôi định đợi tạnh mưa một chút rồi đi nhưng thấy cơn mưa không có dấu hiệu dừng lại nên cũng đi luôn, sợ hai cô phải đợi lâu.”

Ba người ngồi nói chuyện một lát thì cô từ trong túi xách lấy ra bản hợp đồng mà Khiểm Hà đưa cho cô lúc sáng, đưa sang cho Mika: “Đây là hợp đồng ở bên tòa soạn của chúng tôi, cô Mika cứ xem qua nếu thấy chỗ nào không ổn thì nói với tôi.”

Mika nhận lấy bản hợp đồng mở ra nhìn rồi đọc một lượt, cô ngồi đối diện thì cầm ly hồng trà lên uống đợi cô ấy. Lát sau Mika xem xong đặt bản hợp đồng xuống nhìn cô, cười nói: “Không có vấn đề gì, rất hợp lý.”

Cô nghe vậy thì nở nụ cười: “Vậy chúng ta có thể ký hợp đồng được rồi chứ?”

Mika gật đầu nhìn cô: “Tất nhiên rồi.”

Hai người trao đổi thêm vài câu rồi cũng cầm bút ký vào hợp đồng. Sau khi ký xong thì ba người ngồi trò chuyện một lúc, thấy trời cũng đã tạnh mưa hẳn và không còn sớm nên Mika cũng đi về trước. Bây giờ trong quán cũng chỉ còn hai người bọn cô.

Thiền Mộng quay sang nhìn cô cười nói: “Vất vả như vậy cuối cùng cũng ký được hợp đồng với cô Mika. Lúc đầu mình còn tưởng là sẽ không có cơ hội ký luôn.”

Cô nhìn bản hợp đồng đang để ở trên bàn, híp mắt cười: “Mình cũng rất vui khi có thể thuyết phục cô ấy đồng ý nhận phỏng vấn bên chúng ta.”

Thiền Mộng nhìn đồng hồ rồi quay sang nói với cô: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.”

Cô gật đầu đồng ý, cất bản hợp đồng vào túi xách: “Được rồi, chúng ta về thôi.”

Về tới nhà cũng đã hơn 7 giờ tối, Cảnh Nghiên nhìn quanh nhà cũng không thấy anh đâu hỏi Mặc Kha thì biết anh chưa về. Cô về phòng tắm rửa thay quần áo sau đó đi xuống nhà thấy Mặc Kha đang dọn đồ ăn đặt lên bàn, ông thấy cô xuống thì cười nói: “Cô Cảnh Nghiên ngồi đây đợi một chút, đồ ăn tôi dọn lên sắp xong rồi.”

Cô đi tới kéo ghế ngồi xuống, nhìn ông: “Vậy làm phiền chú rồi.”

Mặc Kha cũng nhanh chóng bưng hết các món còn lại đem lên bàn cho cô, cô nhìn nhiều món ăn như vậy cũng chỉ có một mình cô ăn. Cô cầm đôi đũa lên rồi nhìn Mặc Kha đang đứng đối diện, cô nói: “Chú Mặc, hay chú lại đây ăn chung với tôi đi. Nguyên một bàn ăn nhiều như vậy một mình tôi ăn không hết.”

Mặc Kha nghe cô nói vậy thì nhanh chóng lắc đầu từ chối: “Không được đâu cô Nghiên, tôi là quản gia ở đây sao có thể ăn cùng với chủ được.”

Cô nghe ông nói vậy thì nói: “Tôi với Từ Vũ cũng đâu xem chú là người làm, chúng tôi đều xem chú là người nhà. Tôi nghe anh ấy nói chú đã ở nhà anh ấy cũng đã lâu, nên không ai xem chú là người làm đâu. Chú cứ qua đây ăn chung đi.”

Mặc Kha nghe cô nói vậy thì vẫn còn do dự: “Cái này…”

“Chú cứ qua ngồi cùng dùng bữa đi.”

Thấy cô đã nói như vậy thì ông cũng đành đi qua kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, người giúp việc lúc này mới đi tới đưa chén và đũa sang cho ông. Cô lúc này mới mỉm cười nói: “Được rồi, chúng ta mau ăn thôi.”

Ăn xong thì cô ngồi phòng khách xem TV một chút còn Mặc Kha ở trong bếp hình như đang nấu món gì đó. Cô nhìn đồng hồ cũng đã gần 9 giờ nhưng vẫn chưa thấy anh về, anh có nhắn với cô bảo là công ty có việc nên sẽ về trễ nhưng cô vẫn mong anh về sớm một chút.

Mặc Kha lúc này từ trong phòng bếp đi tới chỗ cô đang ngồi rồi hỏi: “Cô Cảnh Nghiên, cô có thể đem đồ ăn đến cho cậu chủ giúp tôi được không? Lúc nãy tôi nhận được điện thoại của Thệ Vĩ, cậu ấy nói do không có thời gian nên cậu ấy chưa đi mua được đồ ăn tối cho cậu chủ phiền tôi nấu và đem tới.”

Cô nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Tất nhiên là được, chú đợi tôi thay đồ rồi sẽ đem đồ ăn đến công ty của anh ấy.”

Mặc Kha nhìn cô cảm kích gật đầu: “Vậy làm phiền cô rồi.”

“Không có gì đâu.” Cô đặt điều khiển lên bàn rồi cầm điện thoại chạy lên lầu về phòng. Ông cầm lấy điều khiển tắt TV rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play