Ngày thứ hai An Niên trở lại Cửu Bộ, Trần Dương cũng tới Cửu Bộ đi làm theo lẽ thường. Anh biết là ngày hôm nay của mình có thể trôi qua không dễ dàng gì, nhưng anh lại không hề ngờ tới, thứ khó sống trước tiên lại là cái xe của anh.
Ngay một phút trước, anh chuyển tay lái, chuẩn bị tiến vào cửa Cửu Bộ, ai ngờ thân xe lại bị chấn động mạnh, sau đó rầm một tiếng, bumper của xe bị rơi ra. Nhìn tường rào lù lù bất động đằng trước, Trần Dương yên lặng xuống xe, móc điện thoại di động ra.
“Vương Dã.” Trần Dương gọi cho phòng bảo vệ.
“Bùa cấm cửa của cậu bị Bộ trưởng ngừng sử dụng rồi.” Cũng không cần Trần Dương hỏi, Vương Dã đã chủ động trả lời.
“…” Anh còn chưa hỏi gì mà đã trả lời thẳng thắn như vậy rồi, hiển nhiên là ở trong phòng bảo vệ đã nhìn thấy anh bị đâm xe, Trần Dương bất đắc dĩ thở dài, hỏi: “Muốn ngừng bao lâu?”
“Vĩnh viễn.” Vương Dã phun ra hai chữ.
“Biết rồi, cảm ơn.” Trần Dương cau mày lại, cúp điện thoại, đổi một số mới gọi lại: “Trưởng khoa Lưu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT