Trong thời gian này, Tiểu Vệ dõi theo An Niên và Trần Dương chạy suốt ngày đêm vì chuyện của mình, cậu ấy vừa cảm động vừa buồn: "Cùng lắm sau này tôi sẽ ở lại Địa Phủ, chỉ cần linh hồn không tiêu tan là được."
"Tôi e là không được." Trần Dương lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Tiểu Vệ.
"Đúng vậy, không phải đã hẹn xong rồi sao? Cậu muốn làm con của tôi và anh Trần Dương mà." An Niên bảo đảm: "Đừng lo lắng, cậu nhất định sẽ là con đầu lòng của chúng tôi. Nếu không phải là cậu thì tôi sẽ không sinh con nữa."
"An Niên..." Tiểu Vệ lập tức xúc động nước mắt rơi lã chã, nhào vào vòng tay của An Niên. Cậu ấy cảm thấy mình thật may mắn, dù chưa phải là con của An Niên và Trần Dương nhưng bố mẹ của cậu ấy đã rất yêu thương mình rồi.
Cố Ngạn đang xem toàn bộ vở kịch, lập tức đồng cảm liếc nhìn đồng chí Trần Dương, người sắp không có con nối dõi.
Vẻ mặt của Trần Dương trở nên vô cùng khó coi, anh không biết câu nói nếu không phải Tiểu Vệ thì không sinh con nữa của An Niên có phải thật hay không. Cô vợ này đã biến thành mèo vào thời điểm mấu chốt còn chưa giải quyết xong, nay lại đến chuyện này?
Nếu An Niên làm thật, anh nghĩ có lẽ sau này ngay cả phiền não khi An Niên biến thành mèo vào những lúc mấu chốt, mình cũng sẽ không có cơ hội trải qua nữa. Anh gần như có thể đoán được đến lúc đó An Niên sẽ nói gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT