Sau khi làm xong thủ tục cần thiết với cảnh sát, Tạ Nghiêu mới có thời gian gọi cho Lưu Tranh báo tin.
“Cậu ấy không sao chứ? Có bị thương không?”
Lưu Tranh ở bên kia vừa đạp vào mặt Điền Hải vừa thở phào hỏi.
“Không bị thương, nhưng mà tôi phải đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra lại. Em ấy bị đánh thuốc mê.”
“Ừm đi đi, chuyện còn lại cậu không cần lo.”
Lưu Tranh nói xong liền cúp máy.
Mấy tên đàn em của Điền Hải bỗng nhiên bị hắn nhìn tới thì không khỏi lạnh sống lưng nhưng cũng chẳng dám nói tiếng nào, chỉ cảnh giác nhìn hắn.
Cứ tưởng Lưu Tranh sẽ làm khó, kết quả lại nghe hắn nói: “Sao vậy, còn không đưa lão đại các người đến bệnh viện! Để càng lâu lại có di chứng gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đó.”
“…”
Mẹ, anh không chịu trách nhiệm thì còn ai!
Nhưng họ chỉ dám oán thán trong lòng. Sau khi xác định Lưu Tranh thật sự không tính sổ nữa, bọn họ cũng được người của hắn thả ra mới vội vàng đưa Điền Hải đã ngất đi từ khi nào bỏ chạy.
Lưu Tranh lãnh đạm nhìn bọn họ, đặng nói với người bên cạnh: “Canh chừng lão ta.”
“Vâng.”
Một trong số đám tay chân của hắn đáp lại, sau đó chạy đi.
Lưu đại thiếu gia sau khi bàn giao xong liền trở lại làm một hoa công tử phong lưu móc điện thoại ra. Ngay khi người bên kia nhận điện thoại hắn liền ngã ngớn nói: “Ây do người đẹp, hôm nay đừng mở tiệm nữa, theo anh đi ăn bữa cơm nào!”
Người bên kia bị hắn bất ngờ trêu ghẹo nhất thời im lặng một trận, sau đó trả lại một câu: “Anh cút đi!”
“Ấy đừng tuyệt tình với anh vậy chứ! Anh có chuyện muốn kể em nghe nè, em không muốn nghe sao!?”
“…”
Một đám đàn em đi phía sau hắn vẻ mặt chính là một lời khó nói hết.
Người bên kia chắc cũng không kém đâu nhưng chẳng ngại tên thiếu gia kia quá mức dọa người, sà nẹo bám theo đến cùng.
Liêm sỉ gì đó rớt sành sạch hết.
Nhưng vẫn là trong tình lý có thể tha thứ. Ít nhất là một trận sự cố này rốt cuộc cũng có thể hạ màn được rồi.
Hứa Dương sau khi được kiểm tra toàn diện, xác định không có gì đáng ngại thì theo người đàn ông trở về nhà, hôm sau theo hắn rời đi Hải thành.
Rời xa nơi đã để lại rất nhiều thương tâm cho cậu.
Điền Hải ngược lại không có may mắn như vậy. Lần này lão bị đánh đến thương gân động cốt, xương bàn tay gãy mất, dù có chữa thì sợ rằng cũng không thể sài được linh hoạt nữa. Thứ không thể sài tiếp theo là tính phúc của lão, vốn dĩ còn có mười phần trăm lành lại, bây giờ thành không. Còn những vết thương ngoài da đếm không xuể, buộc lão phải nằm trên giường bệnh một tháng mới xuất viện được.
Nhưng thế vẫn chưa hết.
Thời điểm lão cho rằng ngày lão lành lặn là ngày lão tính sổ với Tạ Nghiêu bọn họ, kết quả vừa mới từ bệnh viện đi ra, tay còn quấn vải trắng đã bị người đụng ngã xuống lòng đường, bị xe cán nát chân, lại vào bệnh viện lần nữa.
Lần này trời đã định lão chỉ có thể ở trên xe lăn sống qua ngày.
Bởi vì là “sự cố ngoài ý muốn”, bên người tông hắn còn có luật sư giỏi nên chỉ bị phạt tiền bồi thường chứ không sao cả. Bản thân Điền Hải cho rằng mình rất ghê gớm, nhất định sẽ không dễ dàng chịu an phận như vậy, nhưng mỗi lần ông ta muốn làm gì đều bị người ở sau lưng đẩy một cái. Thân tàn ma dại không nói, trả thù gì đó là không có khả năng rồi.
Còn thủ phạm lại ung dung ngoài vòng pháp luật, suốt ngày chơi mèo tán gái, phiêu du khoái hoạt.
Người gặp tai ương cũng không chỉ có mình lão.
Nói đến hai vợ chồng Tạ Thạch cứ nghĩ sau khi bán được Hứa Dương lấy về một khoản tiền là có thể thoát khỏi khốn cảnh. Ai ngờ đâu tử thần mang theo xui xẻo vẫn luôn ở bên họ.
Ban đầu là có người gạ gẫm bên cạnh Tạ Thạch, dụ dỗ gã đầu tư làm ăn.
Tạ Thạch làm người không thể chịu khổ còn tự cao tự đại, vừa nghe đối phương nói mấy câu đã hai tay dâng tiền lên. Kết quả… Đương nhiên là lỗ nặng, trắng tay.
Nhưng chẳng biết đối phương có phải cố ý hay không, không có một lần bòn rút hết tiền của lão mà luôn để lại một chút. Sau đó năm lần bảy lượt chơi chết lão, đến khi lão nợ nần chồng chất phải trốn đi nơi khác làm nghề phạm pháp.
Trong lúc đó vợ con lão sống trôi sống dạt, nay không đủ ăn mai không đủ mặc, cuối cùng mém chết đói ngoài đường. Mẹ Hứa Dương đến đường cùng liền đem đứa con bà ta yêu thương bỏ ở cô nhi viện rồi biến mất.
Những chuyện này Hứa Dương đều không biết.
Nhiều năm sau cậu vô tình gặp lại Tạ Duệ cũng chỉ cảm thán báo ứng không tha người chứ cũng không biết đầu đuôi sự việc. Nhưng dù gì Tạ Duệ cũng là em trai cậu, cho nên cậu vẫn âm thầm giúp đỡ nó, xem như là việc cậu nên làm. Năm đó Tạ Duệ còn rất nhỏ, trẻ nhỏ không biết thì không có tội. Nếu nó trưởng thành tốt, mọi thứ đều có thể buông tha.
Đối với Hứa Dương, được đến chú út chính là điều hạnh phúc nhất. Nếu muốn được đến điều này chính là cần cậu tích nhiều đức, vậy cậu sẽ năng làm để trả lại.
Hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT