“Là chúng ta không ăn cơm ở nhà. Buổi trưa tôi về đón em đi ăn cùng Lưu Tranh.”
Tạ Nghiêu không có nghĩ gì mà lắc đầu đính chính. Sau đó thản nhiên nhìn đôi mắt thiếu niên lại sáng rực trở lại, tựa như cây cỏ hồi sinh.
“Em ra ngoài được ạ!?”
“Sao lại không được. Có tôi.”
Có tôi… Quả là một câu hứa hẹn đầy mê hoặc. Hứa Dương không hỏi thêm nữa mà gật đầu một cái thật mạnh. Đôi mắt kia tràn ngập mong đợi, tốt đẹp biết bao.
“Tôi đi đây.”
Tạ Nghiêu vô thức đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, giọng điệu ôn nhu đến chính hắn cũng không biết.
Có người tiễn đưa thật sự rất tốt, ít nhất tâm tình Tạ Nghiêu ngày hôm đó vô cùng tốt. Việc làm ăn đương nhiên cũng bàn giao nhanh chóng trên bàn rượu.
Nếu có điều gì không vui thì chính là giữa đường gặp phải Điền Hải.
Nhìn dáng vẻ của lão ta, Tạ Nghiêu liền nghĩ lão là nhằm vào mình mà đến, không phải tình cờ. Nhưng thật ra Tạ Nghiêu chỉ đoán đúng một nửa.
“Cậu là Tạ Nghiêu?”
Điền Hải dẫn theo một đám đàn em tiền hô hậu ủng đi tới, sau đó liền bày ra một bộ biểu tình cao cao tại thượng mà nhìn Tạ Nghiêu. Nhưng trớ trêu thay lão không cao bằng người ta nên cử chi kia liền khôi hài vô cùng, có điều chính bản thân lão lại không tự biết mà vẫn ra vẻ ta đây.
Lúc đó Tạ Nghiêu đang đứng với đối tác làm ăn của hắn, cho nên chưa đợi hắn lên tiếng thì đối phương nhìn thấy Điền Hải đã bắt chuyện trước.
“Là Điền gia đấy à!”
“Tống tổng?”
Ban đầu Điền Hải chỉ chăm chăm vào Tạ Nghiêu nên không có nhìn thấy những người khác. Chuyện này cũng do đám đàn em của lão mấy hôm nay đều tra không được hành tung của Tạ Nghiêu, bỗng nhiên tình cờ nhìn thấy, đàn em của hắn lại chỉ nhắc nhở lão về Tạ Nghiêu. Lúc này nhìn thấy Tống Vệ, lão có hơi kinh dị kêu lên.
“Điền gia đến đây làm gì thế? Bàn chuyện làm ăn?”
Tống Vệ lại không có để ý chút dị sắc trong mắt lão mà thản nhiên bắt chuyện. Người ngoài nhìn vào đảm bảo sẽ nhận ra Tống Vệ đang có chuyện vui nên thái độ mới tốt.
Điền Hải đương nhiên không đến mức nhìn không ra, cho nên lão dù kinh dị cũng phải thuận theo: “Sao dám so với Tống tổng.”
“Tống tổng có vẻ rất vui, là vừa đạt được hạng mục nào lớn ư?”
Lão vừa nói vừa kinh nghi bất định như vô tình liếc mắt nhìn Tạ Nghiêu nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.
Hắn đứng ở đó lại như không hề liên quan tới mình, ở trong mắt Điền Hải chính là không xem lão ra gì. Mặc dù nó đúng thật.
May cho lão là lúc này Tạ Nghiêu không phải đi một mình, nếu không hắn đã không thèm đứng đây nghe mà xách đít đi từ lâu.
Lúc này bị nhìn đến hắn cũng không để ý, ngược lại quay sang nói với Tống Vệ: “Tôi có hẹn phải đi trước.”
“Được được, anh đi đi. Hợp tác vui vẻ!”
Tống Vệ liền bỏ qua câu trả lời đang sắp đến miệng mà bắt tay với Tạ Nghiêu vừa tỏ vẻ.
“Hợp tác vui vẻ.”
Tạ Nghiêu cũng đáp lại rồi quay lưng đi thẳng. Một lần đều không thèm nhìn đến Điền Hải, khiến lão tức chết.
Đàn em của Điền Hải thấy vậy muốn giữ hắn lại nhưng giữa chừng bị lão ngăn cản. Trong lòng lão cũng không dễ chịu gì vì thái độ không coi ai ra gì của Tạ Nghiêu, nhưng mà Tống Vệ đang ở đây, chỉ nhìn sơ sơ là biết họ là đối tác làm ăn, lỡ may đắc tội lây qua Tống Vệ thì sao.
Mặc dù Điền Hải ở Hải thành làm mưa làm gió, thế nhưng lão cũng chỉ là một phần tử ngầm, tay còn chưa chắc sạch sẽ hoàn toàn. Còn Tống Vệ lại khác. Tống gia ở Hải thành có thể xem là gia tộc lớn đứng đầu, ẩn ẩn còn hơn cả Lưu gia lâu đời nhưng đang có thế lụi bại. Tống gia còn có quan hệ với chính ủy thành phố, có thể xem là một nửa con nhà quan, không phải muốn là đắc tội được.
Cứ như vậy, Điền Hải chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà trước tiên bỏ qua cho Tạ Nghiêu, từ chỗ Tống Vệ thăm dò tin tức rồi mới tính tiếp.
Những chuyện này Tạ Nghiêu đều hiểu nhưng không thèm để ý. Một phần là vì sự nghiệp của hắn không cắm dùi ở Hải thành, đến đây cũng chỉ vì xử lý mối làm ăn, cho dù hắn ở Hải thành cũng không sợ Điền Hải.
Đối với việc dẫn Hứa Dương ra ngoài hắn cũng không có áp lực như vậy. Nguyên nhân cũng giống như trên, hắn lại nghĩ trước sau gì hắn cũng sẽ rời Hải thành, đợi hắn mang Hứa Dương đi rồi, Điền Hải có thể làm được gì.
Cứ như thế, Tạ Nghiêu dứt khoát đem lão ném ra sau đầu, ung dung trở về nhà đón con cừu nhỏ kia.
“Lưu Tranh là người đi cùng chú hôm đó sao?”
Hứa Dương vừa lóng ngóng thắt dây an toàn vừa hưng phấn hỏi.
Trời biết sau khi Tạ Nghiêu hứa hẹn sẽ dẫn cậu ra ngoài Hứa Dương đã vui vẻ cỡ nào. Cả một buổi sáng cậu không lúc nào yên, trong lòng háo hức đến mức không thể ngồi một chỗ được, cuối cùng đành phải lôi chăn mền ra vệ sinh hòng tiêu hao thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT