Câu này trả lời rất hay, thứ nhất là có thể giải thích với bạn cùng phòng của tôi rằng hắn không sử dụng tiền của Chu Lịch, thứ hai là giải thích với tôi hắn sử dụng tiền của mình, chứ không phải là tiền của tôi.
Nếu nghĩ ngược lại thì tôi ăn một phần cơm mỗi ngày 10đ. Hình như có chút keo kiệt.
Hơn nữa… “Anh không giải thích với bọn họ sao?”
“Giải thích cái gì?”
“Nói chúng ta không phải đang yêu nhau”. Nếu như hắn trực tiếp giải thích với bạn cùng phòng của tôi, thì bọn họ nhất định sẽ tin tưởng.
“Giải thích rồi nhưng không có tác dụng gì, tôi lười nên không nói nữa”.
Ôi, câu trả lời này lập tức khiến tôi vui vẻ.
Hôm thi cấp 6, tôi lo lắng vô cùng, còn lo hơn so với chính mình đi thi nữa.
Bởi vì lo lắng, cho nên mức độ tập trung rất cao, tự cảm nhận rằng mình làm bài cũng tương đối tốt.
Sau khi thi cấp 6 xong tôi cũng xem như thảnh thơi một thời gian, nhưng lại nhớ đến không còn bao lâu nữa là đến lúc thi cuối kỳ, tôi lại bắt đầu lo lắng.
Hơn nữa khi sắp đến kỳ thi, thì các hoạt động cũng liên tục ập tới.
“Bạn cùng phòng của anh hẹn tôi năm lần rồi, tôi ngại lắm”. Tôi lén lút gặp Chu Lịch, “Nhưng mà tôi thật sự không biết đá cầu”.
Hắn hiếm khi lại tỏ ra quan tâm, “Không sao, cô cứ nói mình không muốn đá thì được rồi”.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại ngạc nhiên phát hiện, “Chu Lịch hình như dạo gần đây anh ốm đi?!”
“Thời gian này tôi có chạy bộ ban đêm”.
“A, trâu bò thế”. Tôi vui vẻ đến điên lên, “Ốm được bao nhiêu, anh có cân thử không?”
“Bây giờ là 44kg, tôi không biết lúc trước cô nặng bao nhiêu”.
“Ốm đi những 7- 8kg, quan trọng nhất là nhìn gầy đi rất nhiều, chân cũng dài hơn nữa”.
“À đúng rồi, sắp tới khoa tôi học sẽ thi thể dục phải chạy marathon, cô có thể chạy được 1000m không?”
!!!
Khuôn mặt tôi lập tức trở nên méo mó, mẹ ơi, nam sinh phải chạy 1000m sao? Tôi chạy 800m cũng đã không chịu nổi.
Làm nam sinh viên thật sự là quá mệt mỏi.
“Tối nay đi chạy bộ với tôi”.
“… sẽ bị người ta dòm ngó đó”.
“Cô muốn bị người ta xì xầm hay là muốn thi lại, để phải chạy thêm 1000m nữa hả?” Chu Lịch không cho tôi cơ hội nói nữa, “10 giờ tối sẽ rất vắng, chắc là không bị ai nhìn đâu”.
Mẹ kiếp, vì sao bây giờ hắn lại nghiêm khắc với tôi như vậy?
Buổi tối đúng giờ, Chu Lịch gọi điện thoại bảo tôi ra ngoài.
“Tôi không khoẻ, thật sự không phải là lấy cớ”.
“Vì sao cô lại không khỏe?”
“Trên người tôi rất ngứa ngáy, không biết có phải bị rệp cắn hay không”.
“Chiều hôm nay cô ăn cái gì?”
“Chiều hôm nay không có ăn gì cả, chỉ có buổi tối ăn nửa ký xoài, xoài mùa này vừa to vừa ngọt nữa”.
“Tôi ăn xoài sẽ dị ứng”.
“Mẹ kiếp!!! Sao anh lại không nói sớm!” Tôi vô cùng đau đớn, “Chu Lịch anh muốn giết tôi chết phải không?”
Hắn bị tôi chọc cười, “Tôi đi bệnh viện chích một mũi là ổn”.
Thế là Chu Lịch mượn xe đạp tới đón tôi đi bệnh viện, hắn không thể chở nổi tôi, cuối cùng vẫn là tôi- một bệnh nhân phải tự đạp xe chở hắn đến bệnh viện.
Cả người tôi ngứa ngáy khó chịu, luôn muốn gãi ngứa, nhưng vừa đưa tay nên đã bị cản lại, “Nhịn một chút, chích xong là ổn thôi”.
Tôi khóc thút thít: “Thật là khó chịu”.
“Đừng nhõng nhẽo nữa”.
“Hơn nữa tôi sợ chích”.
Chu Lịch: “… Cô cũng nhiều chuyện thật nhỉ?”
“Ai nhiều chuyện?!” Tôi nổi giận, “Nói cho rõ ràng đi, là ai?!”
“Là tôi là tôi”. Hắn qua loa trả lời, “Chị y tá ơi, chị mau tới chích cho anh này một mũi đi, tôi chịu hết nổi cậu ta rồi”.
Tôi: “…”
Sau đó, y tá liền đẩy xe tới.
Tôi vội vàng trốn ra phía sau.
“Đàn ông con trai mà lại sợ tiêm sao?”. Y tá trêu tôi, “Tiêm bắp không đau đâu”.
Lúc chị ta sát trùng cho tôi, tôi thực sự muốn ngất đi, cánh tay không bị giữ lấy quờ quạng lung tung, “Chu Lịch! Chu Lịch! Chu Lịch!”.
“Tôi ở đây”. Chu Lịch ở bên cạnh tôi, dùng một tay nắm lấy tay tôi, một tay khác che mắt tôi lại, âm thanh bỗng dưng rất dịu dàng, “Đừng sợ”.
Lúc hắn buông tôi ra, chỗ bị chích đã được băng lại.
Khuôn mặt tôi đỏ ửng lên, y tá vừa thu dọn vừa trêu chọc: “Chích một mũi cũng phải ăn cơm chó, thật là mệt mỏi”.
Tôi: “Hì hì”.
Chu Lịch ngồi xuống ở bên cạnh tôi, thấy tôi nhìn chằm chằm vào hắn, liền hỏi một tiếng: “Đau à?”
Tôi lắc đầu, nhỏ giọng nói với hắn: “Chu Lịch anh dịu dàng với tôi như vậy, thật là muốn cưỡng hiếp anh”.
Hắn hít sâu vào một hơi, xoay người bỏ đi mất.
Sau khi chích xong tôi vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát, Chu Lịch ra ngoài mua nước cho tôi, còn xách theo một túi xoài thật to về.
Bây giờ tôi nhìn thấy xoài là sợ.
Hắn nói hắn đã rất lâu không ăn xoài, lần này khó lắm mới đang dùng thân thể của tôi, cho nên phải một lần ăn bù tất cả xoài trong cuộc đời này.
Tôi: …
Sau khi khỏi dị ứng, ngày nào tôi cũng ngoan ngoãn chạy bộ buổi tối với hắn.
Hắn huấn luyện thân thể tôi càng lúc càng tốt, tôi cũng không thể khiến hắn bị ảnh hưởng được có đúng không?
Sức khỏe Chu Lịch không thành vấn đề, nhưng người có vấn đề lại chính là tôi.
Tôi thật sự không thể chạy nổi nữa, chạy 800m đã là cực hạn, bất kể hắn dùng cái gì để dụ dỗ, thì tôi cũng đều không thể chạy nổi.
Cuối cùng hắn cũng bỏ cuộc, dẫn tôi đi ăn khuya.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT