Kỳ nghỉ đã trôi qua được mấy ngày, Hạ Vi Vi ngày nào cũng nằm liệt trong nhà, không ra khỏi cửa cũng không trang điểm, sau khi thức dậy chỉ rửa mặt một cách qua loa, rồi liền ôm điện thoại di động nằm trên giường cười ngây ngô. Mẹ cô thấy chướng mắt thật sự, liền nghĩ cách đưa cô ra cửa, hôm nay là mua quần áo cho bà nội, ngày mai là đi họp thường niên cư dân, cuối cùng không còn tìm được lý do nữa, cũng đành mặc kệ cô cứ nằm trong nhà.
Hôm nay, Hạ Vi Vi hiếm khi dậy sớm như vậy, mẹ cô nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, ủa, mặt trời đâu có mọc ở hướng Tây đâu nhỉ?!
“Dậy sớm như vậy à? Có hẹn sao?”
“Có có.” Hạ Vi Vi nhìn gương, tùy tiện xịt khoáng lên mặt, hàm hồ trả lời.
Nghe thấy cô nói vậy, mẹ cô lập tức nổi hứng thú, bà kề sát vào Hạ Vi Vi, còn giúp cô chải đầu, lại tiếp tục hỏi “Hẹn với ai? Mẹ có quen không?”
“Có quen, là Tiểu Từ thường xuyên đến đây đấy.”
“Tiểu Từ??” Mẹ cô lục lọi trong ký ức một lúc lâu, cuối cùng vẫn là trống rỗng.
“Ôi chao, chính là anh chàng chuyển phát nhanh đấy, bên phía bưu cục đã gọi điện thoại nói sẽ đến ngay thôi.” Hạ Vi Vi buông chai xịt khoáng xuống, lại cầm di động lên, có chút kích động nói “Bên phía chuyển phát nhanh cũng sắp nghỉ việc rồi, con còn tưởng là không kịp chuyển cho mình nữa chứ...”
“Con ranh này.” Mẹ cô bỏ lược xuống, nhìn con gái mình để mặt mộc trong gương, nhịn không được lại liên tục thở dài.
Cầm theo một chiếc điện thoại, Hạ Vi Vi còn mặc áo ngủ, đi dép kẹp đã chuẩn bị ra ngoài, mẹ cô nhịn không được liền cằn nhằn một câu “Không thay được bộ đồ ra sao...”
“Chỉ ở cửa tòa nhà thôi, thay làm gì, hơn nữa con đây là thiên sinh lệ chất, không cần thay.” Cô đáp trả lại mẹ một câu, rồi vội vã ra ngoài, điện thoại di động cũng để quên ở chỗ huyền quan không lấy.
Trong lúc cầm gói hàng đi trở lên lầu, đến lầu hai, cô liền bị dì gái và một cái thùng to tướng chặn đường. Hạ Vi Vi tiến lên một bước đặt gói hàng của mình lên trên cái thùng to kia, hít sâu một hơi, nâng cả thùng hàng lên.
“Đi thôi, dì à, con giúp dì.”
“Ôi chao, thật đúng là cảm ơn con, cô bé, cái này nặng lắm đấy, để dì phụ con một tay.”
“Không sao, không sao.”
Hàn huyên được mấy câu, cô mới biết được đây là hàng xóm nhà đối diện vừa mới chuyển đến mấy ngày hôm trước, mấy ngày nay cô luôn trốn trong nhà. Lúc nhà đối diện đến tặng hoa quả, cô vẫn còn chưa thức dậy, lúc mẹ cô đưa người ta ra cửa theo lễ, cô vẫn chưa dậy. Cho nên chỉ ở đối diện cách mấy bước, mà cho đến bây giờ cô mới gặp mặt.
Sau khi đưa dì gái kia tới cửa, mới vừa gõ một cái, thì bên trong đã thò ra một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời. Hắn vội vàng nhận lấy thùng đồ từ trong tay Hạ Vi Vi, lại liên tục nói lời cảm ơn. Mẹ hắn muốn mời cô vào nhà ngồi chơi một lát, cô lại xua xua tay muốn đi, anh chàng kia liền lấy ra một lon thức uống nhét vào trong tay cô, một lần nữa nhẹ nhàng cảm ơn.
Lúc đóng cửa lại, cô nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên tấm kim loại ở cửa, đột nhiên hối hận, vì sao lại không nghe theo lời mẹ dặn trang điểm rồi mới đi ra ngoài chứ?!
Bữa cơm chiều hôm đó, cô nói về những người hàng xóm mới tới với mẹ mình, liên tục hỏi cái này cái nọ, mẹ cô có chút mất kiên nhẫn trả lời: “Tò mò như vậy, tuần sau đại hội cư dân, con đi là được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT