22.
Sáng sớm, tôi đi xuống lầu, nhìn thấy một người con trai ngồi trên sofa, tôi hơi sũng sờ. Người con trai quay lại, nhìn tôi mỉm cười:
“Dậy rồi à?”
“Sao anh lại đến rồi?”
Tôi và Thôi Húc đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi. Tôi coi anh như anh trai của mình vậy. Anh đứng dậy:
“Anh nghe nói chú Trần gần đây sức khỏe không tốt, anh đến thăm chú một chút.”
Anh trưởng thành hơn rất nhiều, trước đây anh toàn mặc những đồ sặc sỡ lòe loẹt, giờ lại toàn thân tây trang rồi. Cảm giác gian manh quanh thân cũng biến mất rồi.
“Để em bảo dì đưa anh lên lầu.”
Anh đi đến trước mặt tôi.
“Em đó, không thể tự mình đưa anh lên được sao?”
Tôi lùi lại một bước, nhìn thấy Châu Ngôn đang đưa theo bác sĩ từ bên ngoài vào. Anh ấy quay đầu lại, cũng nhìn thấy Châu Ngôn rồi.
“Anh lên trước nhé.”
Châu Ngôn đi vào, ngẩng lên nhìn một chút về hướng Thôi Húc, ánh mắt lập tức trở nên tối sầm lại, tay nắm chặt thành quyền. Tôi hơi bối rối, thật sự tôi chưa từng nhìn thấy Châu Ngôn trong trạng thái như này bao giờ cả.
Khi phát hiện ra tôi đang nhìn anh, trạng thái của anh lập tức trở lại bình thường. Anh mở cái túi đang cầm trên tay ra, lấy ra một đôi giày mới màu trắng.
“Trên đường anh đi đón bác sĩ có đi qua siêu thị, chọn cho em một đôi giày mềm, đi thử xem.”
Chân tôi bị trẹo, giày đi càng mềm càng tốt. Anh quỳ một chân xuống, ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế, giúp tôi thay giày. Dì kế đi từ trong bếp ra hết lời khen ngợi.
“Vợ chồng trẻ tình cảm tốt thật đó nha.”
“Tôi tự mình thử.”
Tôi cúi người thay giày, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh cách mà anh ấy nhìn Thôi Húc. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Châu Ngôn một cái, anh ấy và Thôi Húc có thù oán gì sao?
…
Thôi Húc ở trong phòng bố tôi gần 1 tiếng mới đi ra, anh nhìn tôi một cái rồi lại nhìn sang Châu Ngôn.
“Chúng ta nói chuyện một chút nhỉ?”
“Ra ngoài rồi nói.”
Hai người quay người đi ra phía sân vườn.
Tôi nhìn theo bóng hai người, bọn họ định nói chuyện gì đây? Trong ấn tượng của tôi, hai người họ không có giao tình gì mấy cả. Thế nhưng tôi thật sự cảm nhận được sự thù địch giữa hai người. Tôi nhớ hồi học đại học, Thôi Húc có đến tìm tôi một lần, cũng đã gặp Châu Ngôn rồi. Nhưng Châu Ngôn cũng không nói gì với anh cả, quay người đi thư viện trước rồi mà. Bọn họ sau đó còn có gặp nhau nữa hay sao?
Trần Nam ông một quả bóng chạy lại chỗ tôi, ngẩng đầu hỏi:
“Chị ơi, chị chơi đá bóng với em nhé?”
Tôi gật đầu: “Được”
Lúc bóng bay đến chỗ hai người nói chuyện, tôi chạy lại để nhặt.
“Tôi nghe nói, mấy năm nay, anh đối xử với Trần Hàm không tốt chút nào.”
“Một người ngoài như anh, không có tư cách bình luận về quan hệ vợ chồng chúng tôi.”
“Không có tư cách? Khi ấy nếu như không phải cậu xuất hiện, tôi và em ấy chắc chắn đã kết hôn rồi.”
“Cô ấy sẽ không kết hôn với anh đâu, người có mắt nhìn đều có thể nhận ra được cô ấy chỉ coi anh là anh trai mình mà thôi, căn bản là không hề thích anh theo kiểu một người yêu.”
“Em ấy đúng là thích cậu, thế nhưng cậu cho em ấy được cái gì? Lạnh nhạt đến cùng cực? Đau đớn? Nếu như là tôi, ít nhất tôi sẽ không để cho em ấy phải chịu oan ức.”
“Anh nghĩ rằng tôi muốn như vậy sao? Nếu không phải năm đó các người như bị điên vậy, cảnh cáo tôi không được, quay sang ép bố tôi, thì tôi cũng sẽ không vì mâu thuẫn mà giãy dụa, làm cho cô ấy tổn thương. Một bên là người mà tôi yêu nhất, một bên là người đã sinh thành dưỡng dục tôi, mấy người bảo tôi chọn thế nào đây? Chọn thế nào thì lương tâm tôi cũng sẽ không yên ổn được!”
Thôi Húc im lặng hồi lâu, tôi mới nghe thấy giọng nói làm tôi toàn thân ớn lạnh.
“Xin lỗi, nếu như chúng tôi biết cuối cùng cậu vẫn không chịu buông tay em ấy, thì sẽ không ép buộc cậu như thế.”
“Ha! Một câu xin lỗi, anh nghĩ có thể làm cho bố tôi sống lại được à?”
“Bộp.”
Trái bóng trong tay tôi rơi xuống đất. Hai người kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
“Tiểu Hàm, em đứng đây từ lúc nào vậy?”
Trong khoảnh khắc, trong mắt họ như muốn nứt ra vậy.
“Hai người đang nói gì vậy?”
Tôi cảm thấy cả người lạnh toát, giống như ngâm mình trong băng vậy đó. Tôi nhìn chằm chằn về phía Châu Ngôn.
“Bố có thể sống lại là ý gì?”
“Thôi Húc, anh đã làm gì bố của Châu Ngôn? Không, phải là mấy người, mấy người đã làm gì? Ngoại trừ anh ra, còn có ai nữa? Mấy người rốt cuộc đã giấu tôi chuyện gì?”
Linh cảm mách bảo tôi, sự thật đằng sau sẽ khiến tôi không thể chịu nổi, thế nhưng tôi cần phải đối mặt với nó. Châu Ngôn chưa bao giờ nhắc đến bố anh với tôi, khi tôi hỏi anh thì chỉ nhận được ánh mắt thiếu kiên nhẫn từ anh.
Châu Ngôn nằm lấy vai tôi:
“Em bình tĩnh lại trước đã, đừng kích động, đợi cảm xúc của em ổn định rồi anh sẽ giải thích với em nhé?”
“Em muốn biết ngay bây giờ! Cầu xin anh, nói cho em đi mà!”
Thôi Húc mở lời.
“Xin lỗi, Tiểu Hàm, là anh, anh từ rất lâu trước đây đã thích em rồi, nhưng em chỉ coi anh là anh trai mà thôi. Em thích Châu Ngôn, anh lúc đó còn trẻ, tính tình cục súc, anh cho rằng Châu Ngôn không xứng với em, thế nên, anh đã lấy tiền nhục mạ cậu ta, bảo cậu ta cầm tiền và rời khỏi em. Nhưng cậu ta không lấy tiền, còn bảo anh đừng có lấy trò trẻ con này ra chơi nữa. Lúc đó anh chỉ cảm thấy rất mỉa mai, câu ta có tư cáh gì lên mặt với anh, thế nên muốn dạy cho cậu ta một bài học. Anh tìm người đánh cậu ta một trận, nhưng phát hiện cậu ta vẫn không rời khỏi em, thế nên anh càng giận, anh biết bố cậu ta cũng làm việc ở thành phố này, nên lại tìm người vây giữ bố cậu ta lại đánh trọng thương.”
Tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe nữa rồi, giờ tay tát cho Thôi Húc một cái thật mạnh:
“Đồ súc vật nhà anh!”
Thôi Húc cứng đờ đứng đó.
“Xin lỗi em, Tiểu Hàm. Chỉ cần em cảm thấy dễ chịu hơn một chút, em tát anh bao nhiêu cái cũng được.”
“Đánh anh chỉ làm bẩn tay tôi thôi. Anh đúng là không có nhân tính, nhưng anh đâu có biết, Châu Ngôn không rời xa tôi chỉ đơn giản là vì do tôi thích anh ấy, là tôi bám theo anh ấy. Đánh anh ấy, lại còn như người điên tìm người đánh bố anh áy, sao anh không đánh chết tôi trước đi đây này?”
“Tiểu Hàm.”
“Cút! Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm bất kì một giây nào nữa.”
“Hận anh đi, mấy năm nay, anh biết lý do mà Châu Ngôn luôn lạnh nhạt với em là vì bố của anh ta, tâm anh không thể yên được. Là chính tay anh hủy đi hạnh phúc của em, nhưng anh không dám nói với em, anh biết, một khi em biết sự thật, em sẽ hận anh chết mất. Hôm nay nói ra cũng được, anh được gải thoát rồi, người sai là anh, người phải trả giá là anh, hi vọng rằng hai người không làm tổn thương nhau nữa, ở bên nhau thật hạnh phúc.”
“Đợi đã. Mấy người, trừ anh ra, còn ai nữa?”
“Không còn ai cả, chỉ có một mình anh thôi, lúc nãy em nghe lầm rồi.”
Tôi bật cười:
“‘Anh có tin không, anh không nói, tôi cũng đoán ra rồi.”
Thôi Húc quay đầu lại nhìn:
“Thật sự chỉ có anh thôi, em đừng nghĩ lung tung.”
Tôi đưa ánh mắt khẩn cầu về phía Châu Ngôn. Châu Ngôn cũng gật đầu nói:
“Không còn ai khác nữa rồi.”
Tôi cũng rất hi vọng, Châu Ngôn nói là sự thật, không còn ai nữa cả. Nhưng tôi làm sao có thể nghe nhầm được đây? Hóa ra Châu Ngôn thật sự rất yêu tôi, anh bây giờ chỉ muốn bảo vệ tôi, không còn muốn truy cứu sự thật nữa rồi.
“Là bố tôi, đúng không? Hai người có cùng một chủ ý, đánh bố của Châu Ngôn, để anh ấy hận tôi có đúng không? Bố tôi thật sự rất thích anh, không chỉ một lần, bố tôi bóng gió với tôi rằng, tơi với anh là thanh mai trúc mã, nếu như sau này có thể giao tôi cho anh chăm sóc, ông ấy cũng sẽ yên tâm.”
Trả lời tôi chỉ là sự im lặng.
Chân tướng này, đẫm máu quá…
23.
Tôi không thể nào tiêu hóa tất cả những chuyện này, có lẽ, cả đời này tôi cũng sẽ không thể chấp nhận được hiện thực này.
“Đều đã qua rồi, em đừng có nghĩ làm gì nữa, cúng ta nên trận trọng hiện tại, đúng không?”
Châu Ngôn ôm lấy tôi, má áo vào trán tôi.
“Làm sao để trân trọng hiện tại đây? Châu Ngôn, bố anh là bị bố em hại chết đấy?”
Hôm nay, tôi đã hiểu rồi, hiểu nỗi hận của anh đối với tôi. Tôi đã nghĩ đến hàng ngàn, hàng vạn lý do, thế nhưng không thể nào ngờ được, nguyên nhân lại là như thế này.
Châu Ngôn giải thích:
“Không phải, bố anh mất là do ung thư, không phải là bị đánh mà chết, những vết thương đó chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”
Tôi không thể nghe nổi.
“Anh không cần phải giúp bọn họ che dấu nữa.”
…
Lúc tôi đứng trước giường của Trần Thanh Văn, ông ấy đã có linh cảm rồi.
“Con biết hết rồi đúng không?”
“Ông nhất định sẽ hy vọng cả đời này tôi cũng sẽ không phát hiện ra đúng không? Tôi đột nhiên hiểu ra rồi, bệnh của ông năm lần bảy lượt tái phát đấy là do báo ứng của ông đến rồi.”
Dì kế vẫn thương ông ta.
“Tiểu Hàm, con đừng nói với bố con những lời như vậy, chuyện này, bố con vẫn luôn rất hối hận, ông ấy vốn hy vọng, con có thể gả cho một người mà ông ấy biết rõ, ông ấy lo lắng cho con, sợ con chịu uất ức.”
Tôi cười lạnh:
“Gả cho một người mà tôi không yêu thì không uất ức sao? Hóa ra cách mà ông thương tôi chính là làm hại người tôi yêu. Về sau đừng gọi điện thoại giả vờ đáng thương với tôi nữa, nhưng nếu như ông còn chút lương tâm, thì cũng đừng gọi điện làm phiền Châu Ngôn. Bố của anh ấy đã mất từ lâu rồi, còn ông thì vẫn đang ở đây dùng loại thuốc đắt nhất, nằm đêm giá cả triệu tệ, nhưng vẫn còn muốn khống chế Châu Ngôn. Anh ấy là con người, cứ nghĩ đến cảnh bố anh ấy bị ông coi như con kiến mà dẫm dưới chân, mỗi lần đối mặt với ông, anh ấy đều sé rất đau lòng.”
“Xin lỗi con, Tiểu Hàm, bố sai rồi, bố không hi vọng nhận được sự tha thứ từ con và Châu Ngôn, nhưng bố chỉ có một hy vọng, hy vọng cuộc sống của hai đứa đừng để vì chuyện này mà bị ảnh hưởng, phải sống thật hạnh phúc. Từ đầu đến cuối con đều là người vô tội, là bố dùng sai cách thương con, tất cả mọi báo ứng, cứ để bố gánh là được rồi.”
“Trên đời không có thuốc hối hận, hạn phúc bị đạp đổ rồi, cũng không thể nào làm cho nó lành lại được.”
Tôi cười chua chát, nước mắt chảy ra:
“Ông còn hy vọng tôi và Châu Ngôn có thể hạnh phúc ở bên nhau sao? Sao ông có thể tàn nhẫn như vậy hả? Ông muốn bố của anh ấy, chết rồi cũng không được yên ổn đúng không?”
- ----
Hê hê liệu còn quay xe nữa không đây ta:)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT