1.
3 tháng sau, tôi đưa cửa tiệm thuốc nhường lại cho chị họ, chị ấy cũng thuê thêm người để trông tiệm thuốc. Tôi về lại thành phố của mình, cũng thành công vào được quầy thuốc của bệnh viện số 3. Mỗi ngày đều cùng Châu Ngôn đi làm.
…
Một ngày nọ, tôi và Châu Ngôn đang ngủ, điện thoại của Châu Ngôn đột nhiên sáng lên, anh cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn rồi lại đặt xuống. Tôi thuận miệng hỏi một câu:
“Muộn thế này rồi ai còn nhắn tin vậy?”
“Một người không quan trọng mà thôi.”
Nửa đêm, tôi dậy đi vệ sinh, mở đèn ngủ lên, mắt lại nhìn thẳng về chỗ điện thoại của anh. Không nén nổi tò mò, tôi cầm điện thoại của anh lên, mở khóa xem. Hình nền điện thoại của anh là ảnh của tôi.
Lâm Đường: [Châu Ngôn, em sợ quá, anh có thể đến chỗ em được không? Cho em xin lời khuyên được không?”
Châu Ngôn: [Tôi không có nghĩa vụ gì với cô cả.]
2.
Tiết thanh minh đầu tiên sau khi chúng tôi về lại bên nhau.
“Sắp đến tiết thanh minh rồi.”
“Hửm?”
“Lần này anh không được lén về tảo mộ cho bố một mình nữa biết không, em sẽ đi cùng anh.”
“Được, vậy chúng ta lái xe về.”
Trên đường đi, Châu Ngôn đột nhiên hỏi tôi.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Có lẽ, bố cũng không muốn nhìn thấy em đâu nhỉ.”
“Ông ấy từng gặp em rồi.”
“Lúc nào cơ?”
“Hồi còn học đại học, tối hôm em ở sân vận động bám lấy anh, đòi anh đi ngắm sao cùng em, tối đó ông ấy có đến thăm anh.”
“Là buổi tối mà em đi vệ sinh một cái quay ra đã không thấy anh đâu rồi đó hả?”
“Đúng rồi, lúc em vào nhà vệ sinh, ông ấy mới đi tới, bảo với anh rằng ông ấy đến thành phố này làm việc, tiện đến trường thăm anh luôn. Thật ra ông ấy đã nhìn thấy chúng ta từ đầu rồi, nhìn thấy em ở đấy, sợ làm phiền hai đứa mình. Ông ấy mang cho anh ít quần áo, nên anh đưa bố cùng về kí túc để cất đồ.”
“Hả? Tối hôm đó hình như em còn cắn vào tay anh một cái, chắc không bị bố nhìn thấy đâu nhỉ…”
Nói lại thì vẫn tức, hôm đó đài thiên tượng nói sẽ có sao băng, tôi muốn anh cùng đi xem với tôi, nhưng mà không hiểu sao, đoạn thời gian đó anh đối xử với tôi rất lạnh nhạt, rõ ràng là trước đấy còn đối xử với tôi rất tốt. Chỉ mới nghỉ lễ xong một cái, anh lại dùng thái độ lạnh nhạt với tôi. Tôi tức không chịu nổi, liền kéo tay anh lại lúc anh định rời đi, cắn xuống một cái thật mạnh, sau đó chạy thẳng vào nhà vệ sinh để trốn.
Anh nhướn mày.
“Có thể không nhìn thấy sao?”
Mặt tôi đột nhiên thấy nóng bừng.
“Lần đầu gặp mặt mà đã để lại cho bố anh ấn tượng xấu rồi, chắc chắn ông ấy không thích em đâu.”
Ngưng một chút, anh đột nhiên cười lên vài tiếng.
“Em biết không, sau lần đó, tiền phí sinh hoạt của anh đã được bố cộng thêm cho 500 tệ mỗi tháng.”
“Sao lại thế?”
“Ông ấy nói nhìn em gầy quá, bảo anh chăm sóc thêm cho em.”
“Thế là, lúc đó bố tưởng nhầm em là bạn gái anh đúng không?”
“Ừ…”
“Thế là, anh cũng không phủ nhận đúng không, hóa ra anh đã sớm nhận định em là bạn gái của anh rồi, thế nhưng ngoài mặt vẫn nhất quyết không nhận, đúng là khó hiểu.”
“Anh có khó hiểu hơn em không? Nhớ lần đầu tiên hẹn hò, ai đó đi một đôi giày cao gót đau đến mức chân phồng rộp lên vì không đi quen, thế mà vì muốn giả bộ thục nữ trước mặt anh, cứ khăng khăng nói mình không sao.”
Toàn là những chuyện vặt vãnh từ đời nào rồi, thế mà còn nhắc lại với tôi.
“Hứ! bố tháng nào cũng đưa cho anh thêm 500 tệ, bảo anh phải bồi bổ cho em, thế mà anh còn chưa mua nổi cho em một bình nước nào.”
Anh nhịp nhịp ngón tay lên vô-lăng:
“Ai bảo em không nghe lời như thế.”
“Em không nghe lời lúc nào? Từ lúc quen biết anh, tính tình của em dễ gần hơn rất nhiều, nhất là trước mặt anh, càng không có phát ra xíu nóng nảy nào.”
“Bảo em ít uống nước có ga thôi em có nghe không? Bảo em đừng có mua đồ linh tinh cho anh nữa, em có nghe không?”
Tôi im luôn rồi.
Trong lòng có hơi cảm thấy oan ức, lúc còn là sinh viên, chỉ thỉnh thoảng uống nước có ga, không quá đáng đúng không. Mua đồ cho anh, là vì cảm thấy những món đó hợp với anh, nên rất muốn mua tặng cho anh thôi mà.
Anh đột nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ.
“Cái này cho em.”
Tôi đột nhiên hoang mang.
‘Anh đưa thẻ cho em làm gì?”
“Trong này là toàn bộ chỗ tiền mỗi tháng bố cho thêm đó, anh làm riêng một cái thẻ này để cất riêng, bây giờ đưa cho em, muốn mua gì thì cầm lấy mà mua.”
Tôi sững sờ. Tay cầm lấy tấm thẻ mà lòng có chút chua xót. Trong tấm thẻ này là sự công nhận của bố Châu Ngôn đối với tôi. Bố Châu Ngôn mặc dù không phải là nhân vật gì lớn, thế nhưng cũng là một nhân viên lái tàu lửa đáng ngưỡng mộ.
“Có phải bố vẫn luôn biết người đánh ông ấy là ai đúng không?”
“Cũng đã cảnh cáo ông ấy, bảo con trai ông ấy tránh xa em ra rồi, em nghĩ có thể không biết được sao?”
“Vậy chắc sau này ông ấy rất hận em, không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau đâu đúng không?”
“Cuộc đời của ông ấy, chưa làm việc gì quá vĩ đại cả, điểm đặc biệt lớn nhất của ông ấy là có thể phân biệt đúng sai phải trái, càng sẽ không trách một cô gái không biết chuyện gì xảy ra như em cả đâu.”
Châu Ngôn giảm tốc độ xe, dừng lại ven đường, kéo cánh tay bị thương vì dao mổ của tôi lên, vuốt ve vết thương.
“Nhất là, cô gái này còn vì con trai của ông mà bị thương ở ngón tay, làm cho công việc mà cô yêu nhất cũng phải từ bỏ cơ chứ. Cô gái tốt như vậy, ai bảo anh từ bỏ, anh cũng sẽ không thỏa hiệp.”
Tôi hơi choáng váng.
“... Sao anh biết?”
Lúc đó khi tôi bị dao mổ làm bị thương, mọi người chỉ nghĩ rằng tôi tình cờ ở đó mà thôi. Thực tế là tôi chủ động đưa tay ra chặn con dao mổ đó để ngăn nó không rơi vào đầu Châu Ngôn. Tay của tôi lúc đấy cũng nhanh chóng nhuộm đỏ máu.
“Anh cũng luôn nghĩ đó chỉ là tai nạn mà thôi, thế nhưng khi trường hợp y hệt như vậy xảy ra trong phòng phẫu thuật, anh mới biết là do em chủ động bảo vệ cho anh.”
Con dao mổ đó là do kỹ thuật của Lâm Đường bị sai, bất cẩn làm dao mổ tuột khỏi tay, Châu Ngôn lúc đó đang cúi đầu điều chỉnh khung nâng nên không để ý. Đúng lúc tôi cũng có mặt ở đó, liền chủ động vương tay ra chặn lại, con dao cắm thẳng vào ngón tay của tôi. Dù được điều trị kịp thời, nhưng dao mổ rất sắc, đã cắt thẳng vào xương của tôi luôn rồi, sau khi tháo chỉ, tay tôi khi cần dao sẽ hơi run một chút. Trên bàn mổ mọi thứ đều rất nghiêm ngặt, không có chỗ cho sự cẩu thả, thế nên tôi đành từ bỏ giấc mơ của mình.
Thế nhưng tôi không hề hối hận, nếu như ngày hôm đó nhất định phải chọn một người phải từ bỏ ước mơ của mình, thì tôi vẫn sẽ chọn là chính bản thân mình. Cho dù xét về mặt tình cảm cá nhân hay năng lực cá nhân, Châu Ngôn đều sẽ tiến xa hơn tôi trên con đường y thuật này. Khi đó, trong nhóm chúng tôi được cử đến bệnh viện thực tập, năng lực của anh là nổi trội nhất, chủ nhiệm khoa cũng đánh giá anh rất cao.
Lâm Đường phạm lỗi, bị bệnh viện trả lại trường học, không bệnh viện nào nhận cô ta nữa cả, cô ta cảm thấy rất xấu hổ nên đã chủ động nộp đơn xin đi viện trợ Châu Phi. Thế nhưng cô ta đúng là rất giỏi trong việc điều hướng dư luận, chính mình học nghệ không thông, gây ra họa lớn, thế mà lại biến thành tôi vì muốn theo đuổi Châu Ngôn, ép cô ta phải xuất ngoại.
Nhưng cũng tốt đó là, người xấu thì luôn sẽ nhận được những kết cục thảm hại, nghe nói cô ta được chẩn đoán mắc chứng urê huyết rồi.
3.
Trên đường trở về, tôi kiểm tra lại ngày tháng, bất giác ý thức được điều gì đó, đưa tay vuốt nhẹ lên bụng mình.
Châu Ngôn quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Tôi cười cười, cố ý hỏi ngược lại anh.
“Anh nghĩ là sao nào?”
Châu Ngôn ngây người, giọng điệu đột nhiên trở nên hưng phấn.
“Không lẽ là… Đằng trước có bệnh viện, chúng ta vào đó kiểm tra luôn đi.”
sau khi khám xong, vị bác sĩ kia đưa phiếu kết quả xét nghiệm cho chúng tôi, cười nói:
“Chúc mừng, chị nhà đã có thai rồi.”
=========
- Toàn văn hoàn -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT