Lưu Hồn

Chương 2: Ảo Cảnh


8 tháng


“Nếu chàng ấy cứ ngủ thế này mãi thì có phải ta và chàng sẽ không bao giờ xa nhau nữa đúng không? Tốt quá… không còn ai có thể giành chàng ấy với ta nữa rồi, hmmmm”

“Lệnh Cô, chuyện này đã qua hơn 200 năm rồi cô ạ, đã lâu lắm rồi. Đại nhân sớm đã quên tất cả rồi Cô à… Lệnh Cô cần gì dày dò bản thân ép mình thành cô hồn dã quỷ chứ?”

Ánh mắt đỏ rần trừng to nhìn về phía bà cụ canh phủ Nguyễn Gia An Môn lúc sớm, trong ánh mắt cô ấy chỉ toàn là oán hận, câm phẫn, u uất dồn nén.

Gương mặt trắng hồng này, đôi môi đỏ mọng ấy, mày cong mắt sáng cùng lắm chỉ mới tuổi 20. Toàn thân cô ta toát lên vẻ cao quý vô cùng, Việt phục Nhật Bình dệt vải gấm thêu hoa đính mã não màu đỏ thẫm, giày đúc đế vàng khảm ngọc dưới chân, cổ đeo kiềng vàng, hạt châu, tay đeo vòng cẩm thạch, đầu quấn khăn cài trâm hoa vàng.

Lệnh Cô! Hoàng tôn nữ Vinh Lan cháu nội vua Nam An con gái duy nhất của An Túc Công, lên 3 đã vào cung làm “cận hầu” riêng bên cạnh Thái Hậu, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh đức Bà được nâng niu như viên ngọc quý. 

“Câm miệng! Chàng ấy là của ta… chỉ có thể là của ta, hức… ả kia dựa vào đâu cướp chàng ấy, ta là tôn nữ bên cạnh đức thái hậu lại bị một ả con nhà lại bộ nhỏ bé kia giành mất, ta không can tâm…”

“Năm đó Tả Hữu thị lang chỉ hàng tam phẩm căn bản không bằng Thượng thư đại nhân, đức bà thấy ngài ấy không xứng với thân phận của lệnh cô, là thái hậu không bằng lòng…”

“Nói dối… đức bà đã hứa với ta sẽ nói giúp chuyện đó với ngài Ngự, nếu không phải ả ta làm kế dụ dỗ chàng thì chàng đã sớm đến cầu xin với ngài Ngự và cha ta rồi.”

Ly hương đổ vỡ bài dị lật tung, âm vang thất tỉnh Thế Hoàng, căn phòng toàn hương nhan đèn phủ mờ màng sương khói trắng dày mờ mờ ảo ảo. Bóng dáng Vinh Lan ẩn hiện trước mắt Thế Hoàng. Hình bóng của cô y như giấc mơ mà anh đã thấy suốt hơn 19 năm qua.  

“Đây là đâu vậy?… uhmmm lại là giấc mơ đó sao? Không đúng, nơi này là căn phòng lúc sớm… là phòng của Tôn Nữ Vinh Lan, sao mình lại… ưm…, chén trà đó, bà cụ đó?"

Mọi thứ xoay cuồng tiếng cười vang vọng cuốn anh vào vòng xoáy kì lạ, xung quanh chỉ toàn một màu khói trắng, sự vật xoay chuyển từng khung cảnh diễn ra trong đầu.

Chỉ trong chóc lát đã đưa Thế Hoàng đến một nơi xa lạ, không! Là kinh thành Huế… Anh ấy đã từng theo mẹ đến đây lúc còn bé. 

“Sao? Nơi này lại… Sao có thể? Điên rồi, mình điên thật rồi.”

“Đây là hoa lan rừng đấy, đừng nói là đại nhân vào tận rừng hái nó nha? Nói ta nghe xem là cô nương nhà nào lại làm khúc gỗ như Tả hữu thị lang nhà ta bỏ công vậy hả?” 

“Hiền huynh đừng đùa đệ, lần trước ta nghe thoáng Vinh Lan tôn nữ nói muốn ngắm hoa rừng nên sẵn dịp về quê đi ngang rừng ghé vào hái hoa dân lên cho lệnh cô thôi.”

“Này… sao anh ta lại giống mình quá vậy? Này hai anh…”

Gọi đến khô cả cổ hai người họ cũng chỉ xem Thế Hoàng là không khí, giống như anh ta không hề hiện diện ở nơi này, mọi chuyện càng ngày càng phức tạp rồi, rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra vậy?

“À… thảo nào, thì ra là vì lệnh cô, ha… đừng nói là đệ….?”

“Chuyện này không thể lấy ra đùa đâu hiền huynh, huống chi lại là người bên cạnh đức bà đệ làm sao dám mơ tưởng đến”

Bọn họ thật sự không nhìn thấy Thế Hoàng… lẽ nào… lẽ nào….

“Mình đã chết rồi sao?”

Còn chưa kịp tự trả lời anh lại bị lôi về nơi khoảng không tối mù ấy… Làn khói trắng ẩn hiện tà xiêm y đỏ trong giấc mơ 19 năm qua của anh, Thế Hoàng muốn biết bộ xiêm y đó rốt cuộc là của ai? Là ai lại có thể làm anh đau khổ suốt 19 năm trời.

“Cô… cô là ai? Tại sao cô lại….?”

“Chàng không nhớ ta? Hứccc… ta đợi chàng 200 năm chàng không nhớ ra ta sao?”

Cô ấy cho anh nhìn thấy dung mạo rồi, tại sao anh lại không dám nhìn cô ấy? Mảnh vải lụa trắng thêu hoa cúc vàng nhỏ thắt chặt lấy cổ anh đến mức không thể thở nỗi, Vinh Lan hận anh đã phản bội nàng nhưng lại không nỡ ra tay với anh ấy. 

“Cô…. Aaaa… ưm… tôi….”

"Chàng không nhớ, được, vậy ta sẽ nhắc cho chàng nhớ những chuyện mà chàng đã gây ra cho Vinh Lan ta, còn có ả."

Vòng xoay tiếp tục bị xáo trộn lần này lại không phải cổng kinh thành Huế, mà là trong Đại nội cung đình.

Trường Sanh Cung.

“Đức bà, Vinh Lan không muốn làm vợ thượng thư theo ý cha, con muốn gã cho Tả Hữu Thị Lang Thế Hoàng… hức…. Đức bà con không muốn làm vợ thượng thư cầu xin đức bà mà…”

“Quan tam phẩm Tả Hữu Thị Lang thì sao so được với Thượng Thư hình bộ hửa Vinh Lan? Thượng thư kia trẻ tuổi tài cao gia cảnh, xuất thân đều tốt. Người bệ hạ và Thân công chọn cho con, ta cũng thấy rất xứng với Vinh Lan của ai da.”

“Cô ấy là người thắt cổ mình lúc nãy? Không đúng…. cô bé này xinh đẹp, đáng yêu thì sao có thể? Còn có chiếc má mềm đó nữa chỉ cần nựng một miếng chắc sẽ hạnh phúc đến chết được…. Hmmmm. Đúng là hình mẫu lý tưởng mình ao ước mà.”

“Khoang đã, lúc nãy cô ấy xưng là Vinh Lan, tức là Tôn nữ trong điện thờ? Xinh đẹp vậy mà, sao tranh vẽ lại ra thành một cô béo rồi, đúng là… hơ.”

Thế Hoàng muốn sờ lên chiếc má mềm của cô ấy một chút, chưa gì đã bị chuyển đi đến một nơi khác, đây chắc chắn không phải trong cung, nhưng nó có đôi chút quen thuộc.

Lần nào Vinh Lan hiện ra trước mắt Thế Hoàng cũng điều cười rạng rỡ, chấp niệm chiếc má mềm của anh đến mơ cũng muốn được chạm vào thì lại bị tên Thế Hoàng ở trong mộng cảnh này xuất hiện cắt ngang đi mạch cảm xúc của anh.

“Thế Hoàng anh đến rồi, em có chuyện tốt muốn nói cho anh đây, em đã cầu xin đức bà rồi, người nói sẽ giúp chúng ta nói vài câu trước mặt ngài ngự và cha đó”  

“Vinh Lan… à không, là lệnh cô… thần đến đây chỉ để từ biệt người lần cuối.”

“Anh muốn đi đâu sao? Sao…. sao đột nhiên lại hành lễ với ta vậy?”

Đôi mât ngây thơ của thiếu nữ kia thật sự không hiểu, cô ấy lo lắng, sợ hãi ánh mắt cầu khẩn nhìn nam nhân đang hành lễ cung kính trước mặt nàng. Tim Thế Hoàng nhìn từ xa lại nhói mạnh như nịt thắt, đau đớn quằng quại.

“Lại bộ đại nhân đến xin chỉ ý của hoàng thượng ban hôn cho tiểu thư Thị Anh và thần, đại nhân có ơn với thần, thần càng không thể có lỗi với tiểu thư Thị Anh.”

“Thành hôn? Chỉ cần đợi thêm một chút nữa, Thế Hoàng… hức… tình cảm 5 năm chàng và ta đợi được tại sao còn vài ngày chàng lại không đợi ta hả? Đừng đi có được không, ta xin chàng mà Thế Hoàng…”

Nam nhân phũ áo bỏ lại nàng. Giọt nước mắt giai nhân không ngừng tuôn lệ. Nhục nhã, đau đơn, đều là vì hắn phản bội nàng.

5 năm chàng chờ được tại sao chỉ còn một lúc nữa lại không chờ cùng cô ấy chứ?

“Lệnh cô! Đại nhân ấy có thê tử rồi lệnh cô cũng nên nghĩ đến thân công và đức thái hậu.”

‘CHÁT’

“Áaaaaaaa…. L… lệnh cô! Nô… nô tì lỡ lời, nô tì lỡ lời”

“Aaaaaaaaa… áhaaaaa… Thị Anh…., ta hận ả càng hận chàng…. chỉ cần một ngày Vinh Lan này còn sống, chàng ấy sẽ là của ta, Lại bộ… Thị Anh cả chàng đều đừng mong được như ý."

“Lệnh cô… lệnh cô! Đợi nô tì thưa lệnh cô”

Bây giờ anh ấy cũng đã hiểu rồi là kiếp trước anh nợ nàng kiếp này nàng đến tìm anh đòi nợ. Nhưng chuyện này đâu đến mức để cô ấy ôm hận đến mức này. Chắc chắn là còn ẩn tình phía sau.

Thế Hoàng lại trở về nơi âm u đó. Cô gái mặc bộ Nhật Bình đỏ kia vẫn tọa yên trên ghế mắt đỏ ửng không thốt ra một câu nào. Anh ấy không còn sợ nàng ngược lại còn vài phần thương cảm.

“Ý trung nhân của cô là kiếp trước của tôi… đúng không?”

Vinh Lan im lặng. 

“mau lên đi… gọi bác sĩ, sinh viên khoa văn học năm 3 Lê Thế Hoàng cần cấp cứu, các em tránh ra để cán bộ y tế làm việc”

“Tim có dấu hiệu ngừng đập, cấp cứu vẫn chưa tới sao?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play