Lưu Hồn

Chương 1: Hương Dẫn


8 tháng


Két!!!!!

Nguyễn Gia An Túc Phủ.

“Nơi này là chỗ linh thiêng các em nhớ trật tự không được tùy ý đụng vào mấy món cổ vật trong phủ nghe chưa? Trước tiên đi tham quan một vòng theo mấy anh chị hướng dẫn viên, sau đó thì về làm một bài luận tháng sau nộp lại cho thầy đấy!”

“Vâng vâng lẹ lên đi thầy ơi nắng quá trời rồi… ới..”

“Lớp trưởng à em không sao chứ? Em không khỏe sao?”

Lớp trưởng được thầy cô quan tâm cũng là chuyện thường vì mấy người họ thường là rất vượt trội nhưng cách quan tâm này có vẻ không giống với cách quan tâm học sinh bình thường nhỉ? Kiểu lo sợ điều đó thì đúng hơn.

Cánh cổng Nguyễn Gia An Túc Phủ mở, tim cậu lớp trưởng khoa văn học Thế Hoàng đột nhiên nhói mạnh khiến anh ấy nhíu chặt khuôn mày khẽ phát ra thành tiếng. Đúng là anh có chứng bệnh tim nhưng đã lâu rồi không tái lại kể từ lúc phẫu thuật, sao đột nhiên bây giờ lại có dấu hiệu tái phát chứ? Lạ thật.

“Thế Hoàng em không sao chứ? Ổn không hay thầy gọi cô y tế đến cho em nha? Nếu lỡ em có chuyện gì thì ba em...”

“Đừng nhắc đến ông ta!!!!! Không sao đâu thầy, em ổn.”

Nghe bảo cậu Lê Thế Anh này là con của ông trùm bất động sản liên thông quốc tế vừa từ Mỹ chuyển đến tháng trước, học giỏi thì có học giỏi thật nhưng lại trầm tĩnh quá mức, thảo nào lâu như vậy rồi vẫn chưa có nỗi mấy người bạn. 

Nơi này đúng là kì lạ, rõ ràng anh lớn lên ở Mỹ chưa từng đến đây cũng chưa từng nghe qua về nơi này nhưng tại sao lại luôn cảm thấy nơi này quá mức quen thuộc vậy.

Đi theo đoàn người bước vào bên trong, tim anh càng lúc đập càng mạnh còn có cảm giác như ai đó đang đứng phía sau nhìn mình, chắc có lẽ đi đường xa nên bản thân mới gây ra ảo giác. Thế Hoàng trước giờ không tin vào mấy chuyện ma quỷ này nên cũng chẳng để tâm.

Nơi này là phủ Thân công Nguyễn Dương con trai của vua Nam An, con gái duy nhất của ngài là Hoàng Tôn Nữ Nguyễn Vinh Lan hơn 200 năm trước vì sự phản bội của Tả Hữu Thị Lang Thế Hoàng mà đã ôm hận tự sát tại nơi này, một phần hồn được thuật  linh sư yểm lại phủ nên hơn 200 năm qua không vị thân công quý tộc nào dám đến đây định gia mạo phạm.

Lời của mấy anh chị hướng dẫn viên nghe cuống thật nhưng mấy cậu sinh viên này bị làm sao vậy chứ? Cứ cười như phát điên. Cũng chẳng hiểu nỗi, đến cả chị hướng dẫn viên cũng phát cáu.

“Trật tự đi, các bạn có gì buồn cười lắm sao ạ?”

“Bọn em không phải cười chị đâu, cười vì cậu ta đó chị.”

Nam sinh kia ai nhìn thẳng vào Thế Hoàng vẻ ghét bỏ châm chọc lấy anh. Ai không biết trước khi Lê Thế Hoàng đến đây thì người đứng nhất trường luôn là cậu ấy, nhưng bây giờ thì sao? Lúc nào cậu ta cũng thua một bật Thế Hoàng nên đâm ra ghen tức, cứ liên tục được cớ là sẽ kiếm chuyện với anh. Nhưng dù sao Thế Hoàng cũng chẳng thèm để tâm đến mấy loại người này làm gì.

“Thế Hoàng chẳng phải là i đúc tên của lớp trưởng chúng ta sao? Biết chừng cũng sở khanh y như tên Tả Hữu Thị Lang gì đó… hahahhaah.”

Đúng là vô vị, trò trẻ con này mà muốn lọt vào mắt Thế Hoàng, anh không nói gì chính là kinh miệt chỉ cười khẩy với bọn người kia rồi tự mình tách đoàn ung dung bước ra khỏi chánh phủ.

‘Cộp! Cộp! Cộp’

Là tiếng bước chân nghe qua âm điệu chắc đế giày phải được đúc bằng vàng âm thanh mới thanh được như thế nhỉ. Lúc anh quay người lại thì lại chẳng thấy ai, cả một bóng người cũng không thấy.

“Điên thật, xem ra do mình thiếu ngủ quá mức rồi... khoang đã, có mùi gì vậy? Thơm thật là hương nhan sao?.”

Đi theo hương thơm này một lúc đến cuối viện sau của phủ Nguyễn Gia, Thế Hoàng đoán đúng rồi là hương nhan đèn. Còn có cả bà cụ mặc một bộ áo ngũ thân màu trắng đang quỳ lạy khấn đốt giấy tiền ở đây nữa. Ở nước ngoài cùng lắm chỉ nghe mẹ kể lại chứ không tận mắt được chứng kiến cảnh tượng này.

Anh ấy không dám gọi cũng chỉ đành nhẹ nhàng bước đến gần bà cụ xem thử. Không ngờ vừa bước đến phía sau bà, bà ấy đã quay sang quỳ cúi người dưới chân của anh ấy. Tình huống này đúng là bối rối thật.

“Bà… bà làm gì vậy ạ? Sao, sao bà lại quỳ mau đứng lên đi bà cụ!!!”

“Tôi không quỳ cậu, tôi quỳ chủ của tôi... hmmm.”

“Quỳ chủ sao ạ?”

Xung quanh đây thì làm gì có ai khác ngoài anh chứ? Càng lúc Thế Hoàng càng không hiểu rồi nhưng như vậy cũng tốt, thứ anh ấy muốn tìm hiểu không phải là “cái khuôn” mà chính là mấy sự mới lạ này.

“Đi đến đây với tôi”

Bà cụ ấy vẫn giữ phép cung kính mời anh ngồi vào bàn, nhìn cái cách bà ấy theo một quy chuẩn gì đó giống như cung nữ thời triều phong kiến. Anh càng cảm thấy thật sự có chút đáng tìm hiểu lại bán tính bán nghi với chỗ này.

Chết thật mình lại bị cái gì nữa vậy, chắc chắn là hoạt động maketing thu hút khách tham quan thôi!!! Ha…

Chén trà thơm hương sen thoảng thoảng, anh trước giờ luôn cẩn thận với đồ người khác, không hiểu sao chén trà này anh không chút đề phòng mà uống cạn một hơi.

Trà vừa cạn, chén vừa rơi Thế Hoàng nằm gục xuống bàn, nụ cười quỷ dị của bà lão kia thật làm người khác lạnh tóc gáy.

“Tôn Nữ điều mà nô tì hứa với ngài nô tì cuối cùng cũng có thể thực hiện được rồi.”

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play