Trong căn hộ chung cư của Dương Tịnh Hàm, Trương Tuyết đang ngồi nhâm nhi ly trà trên tay và Dương Hạo đang ngồi đọc báo thì có tiếng bấm mật mã vang lên ở cửa.
Dương Hạo thấy là con gái về thì vội gập tờ báo lại rồi mừng rỡ đứng dậy. Trương Tuyết nâng mí mắt lên liếc nhìn Dương Tịnh Hàm rồi lên tiếng mỉa mai “Aiyo, cũng biết đường về rồi đấy à? Tôi còn tưởng cô không muốn dính dáng gì tới gia đình này nữa chứ?”
Dương Tịnh Hàm không lên tiếng, cô đi hẳn vào nhà, đi theo sau cô là Tôn Lãng. Lúc nhìn thấy Tôn Lãng, Trương Tuyết và Dương Hạo lấy làm lạ nhìn nhau, Trương Tuyết đưa mắt đánh giá Tôn Lãng rồi nhướng mày lên tiếng “Đây là ai? Bạn trai của cô?”
Tôn Lãng mỉm cười cúi đầu chào Trương Tuyết và Dương Hạo “Chào bác trai, chào dì, con là Tôn Lãng, là bạn trai của Hàm Hàm.”
Trương Tuyết đặt ly trà xuống bàn, bà ta bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực “Vậy nên là bởi vì tên nhóc này mà cô phá hỏng buổi xem mắt với con trai của bạn tôi, người làm trưởng phòng của Lam Thịnh?”
Dương Tịnh Hàm không muốn đôi co qua lại, cô thừa nhận “Vâng, cũng có thể nói vậy. Dù sao thì hôm nay con về đây là vì anh Lãng muốn mời dì và bố…”
Hệt như mọi lần, còn chưa để Dương Tịnh Hàm hoàn thành câu nói, Trương Tuyết lại chen ngang “Tên nhóc này làm nghề gì? Gia cảnh thế nào? Có hơn con trai của bạn tôi không? Nhìn thì cũng đẹp trai, cao ráo đấy nhưng có kiếm được nhiều tiền hay không mới là vấn đề. Nếu không nhiều bằng cậu Vương kia thì chia tay đi. Đừng lãng phí thời gian vô ích. Cô cũng không còn trẻ trung gì…”
Lần này đến lượt Dương Tịnh Hàm cắt lời bà ta “Tôi không phải đến để xin phép dì cho tôi quen với anh ấy.” Nói đoạn Dương Tịnh Hàm quay sang nói với Tôn Lãng “Không cần phải mời bọn họ đi ăn để ra mắt làm gì. Chúng ta về đi.”
Dương Tịnh Hàm kéo cánh tay Tôn Lãng đi nhưng bị anh giữ lại, anh mỉm cười siết tay Dương Tịnh Hàm rồi quay sang nói với Trương Tuyết “Hôm nay con đến là để mời hai người đi ăn một bữa để chính thức ra mắt. Chúng ta có thể vừa ăn vừa bàn về vấn đề tiền lương của con có nhiều bằng cậu Vương kia không. Hai vị thấy sao?”
Trương Tuyết thấy khẩu khí của Tôn Lãng lớn như vậy thì có linh cảm anh kiếm được nhiều tiền hơn con trai của bạn mình nên bà ta cũng không phản bác nữa mà đỏng đảnh đồng ý lời mời đi ăn của Tôn Lãng.
Dương Hạo từ đầu đến cuối vẫn im lặng, ông cứ nhìn Dương Tịnh Hàm chăm chăm, đôi mắt ông đượm buồn, cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái.
****
Nhà hàng Hoa Tâm
Sau khi một bàn đồ ăn thịnh soạn được dọn lên, Tôn Lãng duỗi tay về phía các món ăn, mỉm cười lịch sự “Mời hai vị tự nhiên.”
Trương Tuyết từ nãy đến giờ vẻ mặt vô cùng rạng rỡ, phải biết nhà hàng Hoa Tâm là một trong những nhà hàng vô cùng nổi tiếng ở thành phố Z, là nơi dành cho những người có tiền đến dùng bữa, bàn chuyện làm ăn, những người làm công ăn lương dành dụm một số tiền và muốn thử trải nghiệm một bữa ở đây cũng phải đặt chỗ trước cả mấy tháng trời. Việc có thể bước chân vào đây mà không cần đặt bàn trước cũng đã đủ để chứng minh Tôn Lãng giàu có cỡ nào. Trương Tuyết bây giờ đang vô cùng hài lòng với anh.
Dương Hạo người nãy giờ không nói gì đột nhiên gấp một con tôm bỏ vào bát Dương Tịnh Hàm trong sự ngỡ ngàng của cô. Dương Tịnh Hàm ngạc nhiên nhìn Dương Hạo thì bắt gặp gương mặt chờ mong của ông ấy. Dương Tịnh Hàm đầu mày vô thức cau lại rồi quay đầu tránh đi ánh mắt của Dương Hạo, cô gạt con tôm qua một bên rồi tiếp tục dùng bữa. Dương Hạo thấy vậy thì cũng chỉ biết buồn rầu cúi đầu.
Tôn Lãng cũng nhìn thấy hành động vừa rồi, anh gấp con tôm ra khỏi bát Dương Tịnh Hàm rồi cười nói “Không phải em bị dị ứng hải sản sao? Sao lại sơ ý gấp phải con tôm thế này.”
Lúc này Dương Hạo mới biết hoá ra con gái mình bị dị ứng hải sản, người làm cha như ông vậy mà lại không biết, ông xấu hổ cúi đầu gấp thức ăn, né tránh ánh mắt của Dương Tịnh Hàm và Tôn Lãng.
Sau khi dùng bữa gần xong, Trương Tuyết rốt cuộc cũng không nhịn được sự tò mò nữa mà lên tiếng hỏi Tôn Lãng “Vậy rốt cuộc cậu làm nghề gì? Kiếm được bao nhiêu tiền?”
Dương Tịnh Hàm nghe vậy thì cau mày, đang định lên tiếng nói lại bà ấy thì bị Tôn Lãng giữ tay lại, anh mỉm cười đáp lời Trương Tuyết “Chỉ là làm công ăn lương bình thường thôi, nhưng dì yên tâm con sẽ lo cho Hàm Hàm đầy đủ, cô ấy sẽ không cần phải lo đến vấn đề cơm áo gạo tiền.”
Trương Tuyết nghe vậy thì thái độ vui vẻ vừa rồi lập tức đổi thành vẻ chán ghét “Gì vậy? Tôi còn tưởng cậu dẫn chúng tôi vào được nhà hàng này thì cũng phải kiếm được nhiều lắm chứ? Không trưởng phòng thì cũng là giám đốc, làm công ăn lương sao? Cậu lo cho nó thì chắc được rồi đấy, nhưng còn chúng tôi thì sao? Cậu không định mua nhà cho chúng tôi, đưa tiền phụng dưỡng cho chúng tôi sao? Chúng tôi là bậc cha mẹ, là bậc trưởng bối, không có chúng tôi sẽ không có nó ngày hôm nay, cậu lo cho nó mà không định lo cho chúng tôi à?”
Dương Hạo cảm thấy vô cùng ngượng ngập, ông không thể nghe nổi những lời không biết xấu hổ của Trương Tuyết nữa nên gầm lên “Bà thôi đi! Bản thân chúng ta là cha mẹ mà không thể cho Hàm Hàm một cuộc sống hạnh phúc thì cũng thôi đi, lý nào lại còn vòi vĩnh bạn trai nó mua nhà rồi đưa tiền phụng dưỡng? Bà không biết xấu hổ nhưng tôi cũng biết xấu hổ đó!”
Trương Tuyết trợn mắt nhìn Dương Hạo rồi gào lại “Ông già này gần đây làm sao vậy? Tình phụ tử trỗi dậy hay gì? Mấy chục năm nay ông có để ý đến nó đâu mà bây giờ bày đặt nói vậy? Ông muốn vớt vác lại chút mặt mũi sao? Tôi vòi vĩnh lúc nào? Đó là bốn phận và trách nhiệm của người làm con! Chúng ta nuôi nó lớn để làm gì? Không phải để nó báo đáp hay sao? Ông không giúp được tôi cái gì thì ngồi im miệng ở đó đi!”
Tôn Lãng thấy bà ta bắt đầu lộ rõ bản chất thì hừ lạnh, anh thay đổi sắc mặt, nhếch mép mỉa mai nói “Tại sao tôi phải mua nhà và đưa tiền phụng dưỡng cho người đã bạo hành Hàm Hàm?”
Trương Tuyết trợn mắt quay sang nhìn Tôn Lãng, bà run rẩy chỉ chỉ tay vào mặt anh “Mày… mày ăn nói xằng bậy cái gì vậy? Bạo hành cái gì? Tao bạo hành nó lúc nào?”
Tôn Lãng đập bàn gầm “Bắt cô ấy nhịn đói, nhốt cô ấy trong nhà kho, đánh cô ấy, tát cô ấy, mắng cô ấy, nhục mạ cô ấy! Bà cảm thấy những hành vi này không phải bạo hành thì là gì?”
Trương Tuyết bị thái độ và lời nói của Tôn Lãng doạ sợ đến run lẩy bẩy, môi bà mấp máy “Đúng… đúng là đồ điên! Ăn nói xằng bậy! Mày rốt cuộc đã dắt cái tên đầu đường xó chợ nào về vậy hả?”
Tôn Lãng nhếch miệng cười khinh “Vậy để tên đầu đường xó chợ này nói rõ luôn một thể, hôm nay tôi mời hai người bữa ăn ra mắt này là lần đầu cũng là lần cuối. Tôi tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho hành vi bạo hành của bà đối với Hàm Hàm và thái độ bàng quan của ông. Tiền quan trọng với bà lắm có phải không? Nhà tôi thì không thiếu, nhưng tôi sẽ không đưa một đồng một cắc nào cho hai người. Mời hai người bữa ăn này đã là sự nhân từ cuối cùng của tôi. Sau hôm nay hai người đừng dính dáng gì đến cô ấy nữa. Nếu bà còn dám đến công ty gây rối cho Hàm Hàm, đừng trách tại sao cảnh sát lại mời bà về đồn.”
Nói rồi Tôn Lãng nắm tay Dương Tịnh Hàm đứng dậy trong sự ngỡ ngàng và tức giận của Trương Tuyết. Bà ta đang định đứng dậy nói gì đó thì Tôn Lãng đột ngột xoay người lại doạ bà ta một phen hú vía ngồi phịch xuống lại, anh liếc nhìn Trương Tuyết “À phải rồi, căn hộ đó Hàm Hàm sẽ sớm cắt hợp đồng. Hai người tốt nhất là dọn đi trước khi chủ nhà đến đuổi ra. Lúc đó sẽ mất mặt lắm.” Tôn Lãng nói xong liền kéo Dương Tịnh Hàm rời khỏi để lại Trương Tuyết phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi và Dương Hạo xấu hổ cúi gầm mặt ngồi ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT