Dương Tịnh Hàm luôn phải sống trong khuôn khổ và phép tắc của dì. Cô không thể và cũng không dám làm trái mà chỉ có thể răm rắp nghe theo.

Cô sống như một con rối được điều khiển bởi bà ấy cho đến khi gặp được Tôn Lãng.

Anh như một mặt trời nhỏ soi sáng và sưởi ấm cuộc sống tối tăm lạnh lẽo của cô. Sự tuỳ ý và khoáng đạt của anh đã thu hút cô ngay từ ngày đầu họ gặp gỡ.

Anh tự do tự tại như một cơn gió, phóng khoáng như một dòng suối mát lạnh mùa hè, róc rách chảy ngang qua, nhẹ nhàng tưới mát trái tim khô cằn của cô. Ở bên cạnh anh, cô cảm thấy rất thoải mái và yên bình.

****

Bảy giờ tối, nhà hàng Lạc Dương

“Tôi hiện tại đang là trưởng phòng tài vụ ở công ty Lam Thịnh. Tôi có nhà, có xe, còn có một khoản tiết kiệm sáu số. Vì tôi là con trai một, nên nếu như đi đến hôn nhân, chúng ta sẽ sống cùng với bố mẹ tôi. Tôi cũng có một số yêu cầu như sau: tôi muốn vợ tôi sẽ toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô nghỉ việc và chỉ ở nhà làm nội trợ, không được ra ngoài sau 9 giờ tối, không được bỏ về nhà ngoại khi chưa có sự đồng ý của tôi, nếu được thì hãy hạn chế tối đa các mối quan hệ với bạn bè xung quanh, một tháng cô có thể đi tụ tập với bạn bè 1 hoặc 2 lần, không được đi vào quán bar, và cuối cùng, năm nay phải sinh liền một đứa con, mẹ tôi tuổi tác cũng đã cao, bà rất muốn có cháu ẵm bồng. Cô cảm thấy như thế nào? Nếu cô có thể đạt những điều kiện tôi nêu trên chúng ta liền bàn chuyện kết hôn.”

Đối tượng xem mắt của Dương Tịnh Hàm kiêm người đàn ông đẹp trai cao ráo nhưng có bệnh thần kinh và mắc chứng hoang tưởng này, sau khi đến liền tuôn một tràn dài không ngừng, hệt như đang đọc tấu sớ dâng lên cho hoàng thượng.

Tuy nhiên một chữ Dương Tịnh Hàm cũng nghe không lọt vào tai, bởi vì ánh mắt cô lúc này đang bận giao nhau với ánh mắt của Tôn Lãng bàn đối diện.

Xác xuất gặp được người yêu cũ trong lúc đang đi xem mắt là bao nhiêu phần trăm cơ chứ?

Thực tế là chả có xác suất với tỷ lệ phần trăm gì ở đây cả, trên đời làm gì có nhiều chuyện ngẫu nhiên trùng hợp như vậy chứ? Đều là do sắp đặt cả thôi. Người thành công thường không chờ đợi thời cơ, mà họ sẽ tự tạo ra cơ hội cho chính mình.

Tôn Lãng bảo thư ký Trần cử người đi theo trông chừng Dương Tịnh Hàm mới biết được hôm nay cô có buổi hẹn xem mắt ở đây, còn bị đối phương chèn ép đến vậy mà một câu cũng chẳng nói lại, đúng là không biết nên nói cô ngốc hay là quá nhu nhược.

“Cô Dương?” Sau gần một phút chờ đợi câu trả lời của Dương Tịnh Hàm nhưng không nghe thấy, người đàn ông mất kiên nhất nhướng mày gõ gõ lên bàn.

Dương Tịnh Hàm lúc này mới hoàn hồn lại, cô thu tầm mắt đang nhìn Tôn Lãng và quay sang nhìn đối tượng xem mắt trước mặt mình. Cô mỉm cười trả lời câu hỏi của anh ta, giọng điệu ôn nhu như nước nhưng lời nói thì lại lạnh lẽo như dao: “Tôi cảm thấy anh nên đi khám bệnh.”

Dương Tịnh Hàm vừa nói xong thì Tôn Lãng ở bàn bên đã lập tức bật cười khanh khách. Anh cười đến vô cùng vui vẻ lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Thư ký Trần ở phía đối diện Tôn Lãng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước phản ứng của anh.

Từ lúc anh bắt đầu quen biết Tôn Lãng và làm việc dưới quyền anh ta đến giờ, anh chưa từng thấy Tôn Lãng bộc lộ cảm xúc của mình rõ ràng đến vậy, cũng chưa từng thấy anh cười đến vui vẻ như thế này bao giờ. Đúng là sống càng lâu thì càng thấy nhiều điều mới mẻ.

Đối tượng xem mắt của Dương Tịnh Hàm sau khi nghe thấy câu trả lời của cô thì liền cau chặt mày, lại thêm nghe thấy tiếng cười mỉa mai của người ngồi bàn đằng sau thì càng trở nên tức giận, anh ta phẫn nộ lên tiếng: “Cô Dương nói vậy là có ý gì?”

Dương Tịnh Hàm vẫn cười một nụ cười công nghiệp, gương mặt cô vẫn bình tĩnh không để lộ ra chút cảm xúc nào: “Ý trên mặt chữ.”

Người đàn ông nhếch mép, buông lời khinh bỉ: “Ha, lúc nghe dì cô giới thiệu, tôi còn tưởng cô Dương đây là người có học thức thế nào, hoá ra cũng chỉ là mèo khen mèo dài đuôi mà thôi.” Nói xong anh ta thô bạo đứng bật dậy làm ngã cả ghế, hừ một tiếng rồi tức tối rời đi.

Dương Tịnh Hàm vẫn ngồi nguyên tại chỗ, người đàn ông rời đi cũng đồng nghĩa với việc chướng ngại vật duy nhất giữa cô và Tôn Lãng đã biến mất, ánh mắt hai người lần nữa không chút trở ngại mà giao nhau.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play