- Về nhà nhớ ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ. Khi nào tái khám tôi sẽ đến kiểm tra cho cô.
An Nguyệt mỉm cười gật đầu. Sau đó bước lên xe của Phong Kỳ Minh. Một màn vừa rồi thu gọn vào tầm mắt của anh. Trong lòng có chút bức bối không thôi.
Như thói quen, anh lái xe về biệt thự riêng của mình. Nhưng nửa đường, mẹ anh kêu quay lại đi về hướng nhà chính.
- Sao vậy mẹ? Con đưa cô ta về trước rồi đưa mẹ về.
Bà Phong lườm anh một cái rồi dõng dạc nói.
- Ai nói con bé sẽ về ở cùng anh? Đưa nó về ở cùng tôi. Tôi còn có thể chăm sóc con bé chứ, để nó ở cùng anh chết lúc nào cũng không biết.
Phong Kiều Yến bật cười vui vẻ, mẹ cô nói rất đúng cơ mà. Còn anh thì hậm hực, khuôn mặt cứ đen lại, quả thực rất tức giận mà không thể làm gì.
Còn An Nguyệt ngồi đó chỉ biết im lặng, cô không muốn phản bác cũng không muốn can thiệp. Về ở cùng ba mẹ chồng cũng tốt, cô không phải nghe những lời mỉa mia, miệt thị từ anh. Có thể nói cũng dễ sống hơn rồi.
Phong Kỳ Minh lái xe đưa mọi người về nhà chính, sau đó rời đi luôn với lý do công việc. Bà Phong mặc kệ, dù sao bây giờ bà đã có ý định khác rồi. Thay vì cứ cố gắng hàn gắn hai người để An Nguyệt chịu thêm tổn thương thì chi bằng chấm dứt để giải thoát cho cả hai.
An Nguyệt cứ đứng nhìn anh lái xe rời đi, đến khi khuất rồi cô mới đi vào trong. Vẫn là căn phòng quen thuộc cô đã ở trước khi kết hôn với anh. Nó vẫn vậy chẳng chút thay đổi.
Ở đây An Nguyệt không được động tay vào việc gì cả nên chỉ có thể ở trong phòng đọc sách. Trước giờ vẫn thế, sở thích của cô đơn giản là vậy, có thể ngồi đọc sách cả ngày mà không cảm thấy chán. . 𝖳𝒓ải nghiệ𝐦 đọc 𝙩𝒓𝘂yện số 1 𝙩ại _ 𝖳 R𝘂𝘔𝖳R𝗨𝒴e𝐍.𝘷n _
Tối...
Bà Phong gõ cửa phòng của cô, trên tay bà là một cốc sữa nóng vẫn toả ra chút khói.
- Nguyệt Nguyệt, uống sữa đi rồi ngủ sớm. Cơ thể vẫn còn yếu không nên thức muộn quá nghe chưa.
An Nguyệt quay qua chiếc tủ cạnh giường lấy quyển sổ mà bác sĩ Hàn tặng mình. Cô viết lên đó vài chữ rồi đưa cho bà.
" Con thấy trong người khoẻ hơn nhiều rồi, con cảm ơn mẹ ạ "
Bà mỉm cười lắc đầu nhẹ, đưa bàn tay đã chứa đầy vết nhăn do tuổi già vuốt ve mái tóc của cô.
- Con có muốn ly hôn không? Mẹ sẽ làm theo ý con.
An Nguyệt bất ngờ với câu hỏi của bà. Bà thực sự muốn cô ly hôn sao? Thấy rõ được nét mặt cô đang chuyển đổi, bà liền nói tiếp.
- Lấy con trai mẹ là một điều quá thiệt thòi cho con. Giá như ngày đó ba mẹ không cố chấp, tôn trọng quyền quyết định của hai đứa thì đã không xảy ra cớ sự như bây giờ. Cũng ba năm rồi, nhìn con tổn thương như vậy ba mẹ cũng không an lòng được. Chi bằng hai đứa ly hôn, con vẫn mãi là con gái của mẹ.
An Nguyệt lại mở chiếc bút ghi lên tờ giấy.
" Con sẽ suy nghĩ thêm ạ, đúng là con có ý định ly hôn từ lâu nhưng anh ấy đã không cho con cơ hội ấy. Con sợ lần này cũng như thế mẹ ạ. "
Bà mỉm cười hiền hậu, với bà không có gì là không được cả. Mọi cái sai đều bắt nguồn từ hai ông bà nhưng sau đó người càng sai lại chính là con trai bà.
Người thắt nút nên câu chuyện này là vợ chồng bà thì bây giờ bà sẽ là người tháo nút. Với ai cũng vậy đều muốn có một cuộc sống hạnh phúc, êm ấm cơ mà. Nhưng hôn nhân không hạnh phúc dù có giữ mãi cũng chỉ dừng lại ở đó.
- Mẹ sẽ nói chuyện với Kỳ Minh, con yên tâm nhé. Giờ thì nghỉ ngơi đi, mẹ cũng về phòng đây.
An Nguyệt gật đầu đồng ý. Có phải bây giờ cô may mắn rồi không? Ly hôn cũng tốt, cô sẽ được tự do có thể sẽ ra ngoài để độc lập hơn không phụ thuộc vào họ như trước nữa.
Nhưng liệu có thể, một người không nói chuyện được như cô thì sẽ phải làm gì tiếp theo đây. An Nguyệt chưa có định hướng cho tương lai phía trước, thật mù mịt!
Bất giác cô lại sờ lên cổ của mình, giọng nói của cô... Có lẽ sẽ không bao giờ cất lên được nữa. Nhưng cô không oán trách, hờn giận gì cả vì đây là điều mà bản thân chọn.
___
Hôm nay, Phong Kỳ Minh cũng trở về biệt thự của mình sau một tuần không bén mảng đến. Từ hôm cô nhập viện, anh cũng không về nhà mà ở lại công ty.
Bước vào nhà, không hề có một chút ánh sáng nào cả. Nó phảng phất nên sự lạnh lẽo, cô đơn. Vào căn phòng của chính mình nó còn u ám hơn nữa, thường ngày có An Nguyệt ở đây chờ đợi nên còn chút hơi ấm. Nhưng hiện giờ thì...
Phong Kỳ Minh ra khỏi phòng mình nhưng lại vô thức mở cửa phòng của cô như một thói quen thường làm. Trong đây thoang thoảng mùi hương bách hợp vô cùng dễ chịu. Mọi thứ cũng được sắp xếp một cách ngăn nắp.
Anh ngả lưng xuống chiếc giường đó, phải nói rằng nơi này chứa đựng đủ điều. Nhưng lại chẳng thấy có niềm vui nào cả, tất cả là những lời nói không ra gì những hành động quá quắt của anh đối với cô.
Phải chăng vì mệt hay vì nơi này dễ chịu mà anh cứ từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, An Nguyệt nói rằng mình muốn về biệt thự lấy một ít đồ cá nhân cần thiết. Cũng muốn qua đó dọn dẹp, một tuần rồi chắc bụi bặm cũng không ít.
Vào trong sân, cô bất ngờ khi thấy xe của anh đỗ ở đó. Trong đầu hiện lên ý nghĩ rằng anh vẫn còn ở đây hay sao?
Không nghĩ nhiều, An Nguyệt đi lên phòng của mình. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang ngủ trên giường thì cô lại càng bất ngờ hơn nữa. Tại sao anh lại ngủ trong phòng của mình chứ? Lại còn ngủ một cách rất ngon và thoải mái.
Để tránh không làm anh tỉnh giấc, An Nguyệt đi rất nhẹ nhàng đến phía tủ, thu dọn một số đồ và ít sách của mình. Động tác rón rén vô cùng, cô muốn thu đồ rồi dọn dẹp qua nhà cửa nhưng có anh ở đây, tốt nhất là nên rời đi luôn.
Chính xác là cô không muốn tiếp xúc với anh nữa, bản thân cô thực sự cảm thấy không thoải mái. Bởi bây giờ cô không thể nói chuyện được nữa, giữa họ cũng không có gì để nói cả.
Thu dọn xong, cô nhẹ nhàng bước về phía cửa phòng.
- Trông cô giống một kẻ trộm thật đấy.
#còn
Quynhh💝