Lúc Lý Trạch Vũ trở về bộ lạc Bạch Kỳ, cuộc chiến đã hoàn toàn kết thúc.
Đệ tử Vô Tình thần cung chết hơn ba trăm người, còn dư lại năm trăm người bị bắt sống.
Trừ Yêu Cơ ra, mười bốn vị kỳ chủ đã chết năm người.
Vốn dĩ có sáu kỳ chủ chạy ra khỏi bộ lạc nhưng đã bị Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân bắt lại và bị giải về từng người một.
Đêm nay là một cuộc chiến áp đảo.
“Sư đệ, đại ma đầu đâu? Không phải để ông ta chạy rồi chứ.” Đoàn người Ngọc Linh Lung lập tức vây quanh.
“Ừ, ông ta chạy rồi.” Lý Trạch Vũ bình tĩnh đáp lại.
Đạo nhân Vân Trung khó hiểu hỏi: “Sao để ông ta chạy thế?”
Bọn họ tận mắt thấy Hách Liên Vô Tình bị trọng thương, dưới tình huống đó lấy thực lực của Lý Trạch Vũ thì bắt giữ đối phương hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.
“Lão già kia nhảy núi rồi.” Lý Trạch Vũ lời ít mà ý nhiều giải thích một phen.
Mọi người nghe xong đều vô cùng thổn thức.
Mặc dù khả năng Hách Liên Vô Tình còn sống khá nhỏ, nhưng lúc chưa nhìn thấy xác, ai cũng không dám chắc chắn đại ma đầu này đã chết.
“Chúng ta lập tức tìm kiếm dọc theo con sông, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Một người có tài có chí đề nghị.
“Được, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng xuất phát.”
“Đi.” Lý Trạch Vũ cũng không ngăn cản bọn họ, nhưng cũng không gia nhập với họ.
Hắn thấy nếu như Hách Liên Vô Tình đã chết thật, như vậy vốn không cần tìm. Nếu như chưa chết, trong khoảng thời gian bọn họ đi tìm này đã đủ để người ta bỏ chạy, càng không cần tìm.
“Yêu kỳ chủ” Lý Trạch Vũ đi vào lều vải của Yêu Cơ.
Bà ta là người duy nhất không bị giam của Vô Tình thần cung.
Lúc trước vốn có hào kiệt muốn giam giữ bà ta và những kỳ chủ khác chung một chỗ, nhưng bà ta chỉ nói một câu “tôi là mẹ vợ của Lý Trạch Vũ” thì không có ai dám đụng vào một sợi lông của bà ta nữa.
“Thánh Vương bỏ trốn rồi?” Yêu Cơ nhíu mày hỏi.
Lý Trạch Vũ gật đầu nói: “Để ông ta chạy rồi, có điều không sao, chỉ cần ông †a còn sống thì chắc chắn sẽ hiện thân.”
“Không.”
Nghe vậy, vẻ mặt Yêu Cơ trở nên nghiêm túc: “Cậu không hiểu rõ ông ta, Hách Liên Vô Tình là một người rất khủng bố.”
“Có thể khủng bố đến mức nào?” Lý Trạch Vũ cười nhạt một cách khinh thường.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Yêu Cơ nhíu mày nhìn hắn, trịnh trọng nói: “Có lế thiên phú và thực lực của cậu đền hơn ông ta, nhưng ở một vài chỗ cậu tuyệt đối không bằng ông ta, ví dụ... sức mạnh ý chí.”
Nghe vậy, hai mắt Lý Trạch Vũ híp lại.
Yêu Cơ nói rất đúng trọng tâm, điểm này hắn thật sự không bằng Hách Liên Vô Tình.
Xương tỳ bà bị xuyên thấu, bị giam giữ hơn bốn mươi năm trong địa cung tăm tối không có ánh mặt trời, đổi thành người bình thường có lẽ đã sớm kết thúc bản thân.
Nhưng mà Hách Liên Vô Tình kiên trì nổi.
Người như vậy còn chưa đủ khủng bố à...
Sắp chết rồi à?
Hách Liên Vô Tình rơi vào dòng sông chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đã lệch vị trí, máu phun ra từ trong miệng trong nháy mắt cũng bị nước sông tách ra.
Dưới tình huống này, người bình thường có lẽ đã sớm từ bỏ mong muốn sống sót.
Nhưng mà Hách Liên Vô Tình là người thế nào?
Trên người ông ta mang huyết hải thâm thù, chịu nhục mấy trăm năm, sao cam lòng nhận mệnh như vậy?
Không thể chết, nhất định không thể chết.
Trong lòng Hách Liên Vô Tình lại lần nữa nhắc nhở mình, dục vọng muốn sống mạnh mế khiến ông ta nổi lên mặt nước, dùng hết sức lực bò lên bờ.
Nhưng cho dù lên bờ thì sao? Lấy vết thương bây giờ của ông ta nếu như không kịp thời được cứu chữa, ông ta cũng chắc chắn sẽ chết.
€ó lẽ là ông trời chiếu cố, đúng lúc này cách đó không xa có một chiếc xe chạy tới.
“Bang!”
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống xe.
“Thánh Vương.”
Nghe thấy có người gọi mình, Hách Liên Vô Tình chật vật mở hai mắt ra, nhưng lúc ông ta nhìn thấy rõ người trước mắt thì lập tức đổ mồ. hôi lạnh ướt sũng cả người...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT