Vách đá cao trăm trượng dựng đứng trên thảo nguyên rất khó đụng phải, Hách Liên Vô Tình có thế nào cũng không nghĩ ra ông ta sẽ chạy tới nơi thảo nguyên quen thuộc này.
Mình kém may mắn như vậy ư?
Lý Trạch Vũ chắp hai tay sau lưng, mỗi lần bước một bước đều có thể mang đến áp lực nặng nề cho Hách Liên Vô Tình.
Nhìn vách đá dựng đứng bên dưới, đó là một dòng nước chảy xiết dữ dội. Hách Liên Vô Tình hít sâu một hơi.
Nếu như nhảy xuống, cho dù ông ta may mắn nhảy xuống lòng sông thì lấy thân thể bị thương giờ phút này của ông ta cũng chưa chắc có thể còn sống.
“Lý Trạch Vũ, giữa hai ta vì sao không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau?”
Hách Liên Vô Tình hơi kích động.
Lý Trạch Vũ không khỏi ngừng bước, thản nhiên nói tương vi mưu, cho nên chúng ta không có gì để nói cả.”
Hách Liên Vô Tình trầm giọng hỏi: “Khác đường thì cũng không cần đi chung một đường, vì sao cậu cứ nhật định đưa bản tọa vào chỗ chết?”
“Cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung.”
Lý Trạch Vũ vội giải thích: “Tự ông suy nghĩ xem, nếu bản thiếu gia muốn giết ông thì có thể trực tiếp lạnh lùng hạ sát thủ lúc ông bị trấn áp, đúng không?”
Hả?
Trong chớp mắt này, mạch suy nghĩ của Hách Liên Vô Tình dường như đã sáng tỏ.
Trong phút chốc ông ta giống như nghĩ tới điều, con ngươi lập tức co rụt lại: “Gậu... Cậu cố ý thả bản tọa ra ngoài sao?”
“Bây giờ ông mới biết à? Haizz..” Lý Trạch Vũ thở dài vỗ trán: “Nếu như bản thiếu gia không muốn, ông cho rằng chỉ dựa vào những thuộc hạ bất tài kia của ông cũng có thể cứu ông ra à?”
Nghe vật, Hách Liên Vô Tình im lặng.
Ông ta không có khinh thường người trẻ tuổi trước mắt này, nhưng kết quả mới phát hiện ông ta vẫn đánh giá thấp đối phương nghiêm trọng.
Người ta từ lúc đầu đã sắp đặt ông ta rồi, mà ông ta hình như còn ngoan ngoãn nhảy vào trong giống như tên đần.
“Bây giờ quốc thái dân an, người dân có cơm ăn, trẻ con được học hành, bất cứ con cháu Viêm Hoàng nào cũng sẽ không để cho những giặc cỏ như các ông đảo loại thái bình thịnh thế này.”
“Bó tay chịu trói đi theo tôi đi, tôi có thể bảo đảm một mạng của ông.” Giọng điệu Lý Trạch Vũ rất bình tĩnh, cũng rất chân thành.
Ít ra Hách Liên Vô Tình đã nghe lọt tai, ông ta không khỏi hỏi: đưa bản tọa cho quan phủ xử lý?”
“Không!”
Lý Trạch Vũ lắc đầu nói: “Vô Tình thần cung làm nhiều việc ác, có liên quan chặt chẽ tới thủ lĩnh như ông, giao ông cho quan phủ vậy ông chắc chắn sẽ chết."
“Vậy cậu muốn mang bản tọa đi đâu?”
“Tôi thả ông ra từ nơi nào thì tôi sẽ đưa ông về chỗ đó.”
Nghe vậy, hai mắt Hách Liên Vô Tình híp lại, lạnh giọng quát: “Cậu còn muốn trấn áp bản tọa ở địa cung tăm tối không có ánh mặt trời kia? Ha ha ha... Cậu nằm mơ.”
Trong lúc nói chuyện tâm trạng của ông ta lại kích động.
“Ông đừng kích động, bằng không lát nữa trượt chân rơi xuống cũng đừng nhờ cậy tôi.” Lý Trạch Vũ tốt bụng nhắc nhở.
“Ha ha ha...” kích động nói:
lách Liên Vô Tình ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, ông ta Hôm nay cho dù tôi chết thì vẫn là Hách Liên Vô Tình.”
“Lão Hách, ông hiểu lầm rồi...” “Vù!” Lý Trạch Vũ khẽ di chuyển, vọt tới giống như mũi tên.
Nhưng Hách Liên Vô Tình đã sớm hạ quyết tâm, ông ta tung người nhảy. thẳng xuống vách đá dựng đứng trăm trượng.
“Vù vù vù...
“Bịch!” Lý Trạch Vũ tận mắt thấy Hách Liên Vô Tình rơi vào trong dòng nước chảy xiết, bọt nước lớn bắn lên.
Đại ma đầu một đời cứ chết như vậy?
Không thể nào!
Nửa tiếng sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT