Sau đó Lý Trạch Vũ nhìn về phía Ngọc Linh Lung cười xấu hổ nói: “Sư phụ Linh Lung, ban đầu con định mang cho người một ít phấn mặt, nhưng con vội vàng quá
không có thời gian mang, lần sau con nhất định sẽ mang cho người nhé!”
Ngọc Linh Lung lắc đầu cười nói: “Vi sư vừa lúc có chuyện muốn thương lượng với con, nếu con đồng ý thì đó chính là món quà tốt nhất đối với vi sư rồi.”
“Có chuyện gì thế?”
Lý Trạch Vũ ngay lập tức lên tinh thần.
Trong ba vị sư phụ của hắn, Ngọc Linh Lung luôn là người khó lừa nhất, hiện tại thấy đối phương nghiêm túc, không chấp nhận để hắn xem nhẹ.
“Vi sư nghe Tiểu Phượng Hoàng nói con với con bé Tố Y kia là một cặp?”
“Tuyệt đối không thể nào..."
Thái dương Lý Trạch Vũ khẽ giật, lời lẽ chính đáng mà nói: “Tố Y và con trong sạch, nhưng sư tỷ vu khống cho conl"
“Sư đệ, tỷ không có vu khống đệ.”
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Ngọc Phượng Hoàng sửa lại: “Gương mặt của Thánh Nữ Tiêu Dao Cung chúng ta vẫn luôn chỉ có thể để chồng mình nhìn thấy, đệ dám nói là mình chưa từng nhìn thấy gương mặt của Tố Y không?”
“Đã nhìn thấy, nhưng mà...”
“Không có nhưng!”
Ngọc Linh Lung khí phách ngắt lời: “Vi sư đã sớm dạy con rồi, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu!”
“Sư phụ Linh Lung, con...”
“Con cái gì mà con! Bây giờ vi sư hỏi con, on có muốn con bé Tố Y kia hay không?”
“Con muốn...
“Vậy không có việc gì!”
Lý Trạch Vũ sững sờ tại chỗ.
Vừa rồi thực ra hắn muốn nói “Con muốn cái quái gì chứ!” nhưng còn chưa nói xong đã bị Ngọc Linh Lung cắt ngang, giờ phút này, cho dù hắn có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch!
“Dừng chủ đề này lại đi!”
Lý Trạch Vũ đổi chủ đề nói: “Các vị sư huynh, đệ đưa các huynh đến gặp sư phụ, hiện tại mọi người cũng nên nói có chuyện gì gấp cho đệ biết chứ?”
“Đúng rồi, các con nói có việc gấp cần đến gặp chúng ta, việc gấp gì vậy?”
Hòa thượng Nhất Trinh hỏi theo.
Hòa thượng Tố Nhân, đạo sĩ Vân Trung và Ngọc Phượng Hoàng nhìn nhau, trên mặt dần dần hiện lên một tia xấu hổ.
Cuối cùng Ngọc Phượng Hoàng ngượng ngùng nói: “Sư phụ, chúng con chỉ muốn xác nhận xem ba vị các người thật sự còn sống hay không.”
“Hỗn láo!”
Ngọc Linh Lung lạnh giọng quát lớn.
“Linh Lung, tạm thời bình tĩnh một chút.”
Đạo sĩ Vô Trần ngắt lời: “Thật ra ba người bọn họ cũng tới rất đúng lúc.”
Nghe vậy, Ngọc Linh Lung và hòa thượng Nhất Trinh dường như đã đoán được trong lòng đạo sĩ Vô Trần nghĩ gì, đồng tử của họ co lại.
“Các con biết vì sao ba người chúng ta phải ở trong ngục này mấy chục năm không dám bước một bước ra ngoài không?”
Đạo sĩ Vô Trần bỗng nhiên cao giọng.
Nghe được ẩn ý trong lời nói của ông, Lý Trạch Vũ không khỏi tò mò...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT