Ngọc Linh Lung cười nhẹ nói: “Yên tâm đi, những năm này vi sư sống rất tốt... 'Tiêu Dao Cung gần đây thế nào rồi?

“Mọi chuyện vẫn như trước, các đệ tử cũng rất nghe lời, đúng rồi, sư phụ..."

Hình như Ngọc Phượng Hoàng nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên cúi đầu nhỏ giọng nói vào tai Ngọc Linh Lung một hồi.

Chân mày Ngọc Linh Lung cau lại rồi thả lỏng, trên mặt dần lộ ra ý cười: “Còn có chuyện này sao? Đồ nhi đó của con ngoại hình thế nào?”

“Tố Y vẻ ngoài chim sa cá lặn, cùng sư đệ quả thật là một cặp trời sinh, chỉ là...

Ngọc Phượng Hoàng ngượng ngùng cười khổ nói: “Giữa bọn họ có một khoảng cách thế hệt”

“Này có là gì đâu chứ!”

Ngọc Linh Lung lắc đầu không đồng ý: “Bây giờ không còn là xã hội cũ nữa, chỉ cần hai người vui vẻ, đi theo con đường của mình người khác nói gì cũng được!”

“Đồ nhi cũng nghĩ như vậy.”

Ngọc Phượng Hoàng mỉm cười nói: “Hơn nữa, con bé Tố Y kia cũng không sợ ánh mắt thiên hạ, chỉ là bên sư đệ đồ nhi còn chưa nói đàng hoàng mà thôi.”

Ngọc Linh Lung xua tay nói: “Việc này vi sư sẽ tự mình quyết định, không chấp nhận tên nhóc kia phản đối!”

“Vậy thì tất cả nhờ sư phụ làm chủ.” Ngọc Phượng Hoàng vui vẻ ra mặt. Một lúc sau.

Lý Trạch Vũ thong thả bước vào sau khi ôn chuyện xong với đám tiểu đệ của mình.

“Sư phụ Nhất Trinh, nhìn xem con có thứ gì tốt cho người đây!”

Trong khi nói chuyện, Lý Trạch Vũ đặt vài chiếc đĩa nhạc lên bàn.

Nghe thấy từ “thứ tốt", hòa thượng Nhất Trinh nhảy qua, nhìn kỹ rồi thốt lên: “Thì ra là kiệt tác của sư phụ Đăng Lan, ta đã tốn rất nhiều thời gian và công sức mà vẫn không lấy được, tên nhóc nhà con thật có tâm!”

“Sư phụ, này... Này...”

“Này cái đầu con!”

Trên mặt hòa thượng Tố Nhân tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại bị hòa thượng Nhất Trinh độc đoán cắt ngang: “Trong lòng Phật Tổ có lưu ý rồi, không cần để ý quá nhiều.”

“A Di Đà Phật!”

Hòa thượng Tố Nhân trông như đã hiểu rõ, trong lòng thầm quyết định sau này sẽ thảo luận về chất lượng của mấy bộ phim này với sư phụ.

“Tên nhóc này, con không có thứ gì tốt để hiếu kính vi sư sao?” Đạo sĩ Vô Trần bất mãn đi tới. Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: “Sao có thể chứ!”

Vừa nói, hắn vừa đặt chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay còn lại lên bàn: “Xì gà Cuba chất lượng cao hàng năm chưa đến ba trăm điếu, năm nay đều ở đây cả!”

“Tên nhóc nhà con có lương tâm, vậy vi sư sế không khách khí nữa.”

Đạo sĩ Vô Trần vui mừng cất hộp gỗ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play