Phi Vãn

Chap 3


8 tháng


7.

Kết thúc ngày thi đầu tiên, hệ thống đã thông báo sơ rằng Ngu Phi Mộng đánh cắp điểm rất thuận lợi, trên mặt cô ta tràn đầy vui sướng.

Trên đường về nhà, bạn ngồi cùng bàn hỏi tôi làm bài thi có ổn áp không.

Tôi mệt mỏi lắc đầu:

“Tớ không biết bị làm sao nữa, nhìn câu nào câu nấy cũng không hiểu gì hết trơn.”

Bạn cùng bàn lo lắng nhìn tôi: “Sao lại thế chứ?”

“Có phải gần đây cậu áp lực quá rồi không? Thôi đừng lo quá dù sao cũng chỉ là thi thử, thi đại học mới là quan trọng nhất.”

Tôi khẽ thở dài, trông như đang nghi ngờ nhân sinh.

Ngu Phi Mộng ở phía xa xa đang đi theo chúng tôi, cười mỉa một tiếng.

Cô ta cất bước chạy tới, tỏ ra kinh ngạc: “Em cảm thấy đề hôm nay cực kỳ dễ luôn á, chị ơi chẳng lẽ chị đang nỗ lực ảo đấy à?”

Tôi còn chưa nói thì bạn cùng bàn đã kéo tôi đi: “Em gái của cậu đúng thật là đầu óc có vấn đề rồi, hay là cậu nói mẹ cậu dẫn cậu ta đi xem thử đi?”

“Tìm một đại sư nào đó tính thử, xem cậu ta có phải bị thứ gì đeo rồi không?”

Thứ gì đeo à?

Chắc có lẽ là hệ thống không làm mà đòi có ăn đó.

Buổi thi hôm sau, tôi vẫn như cũ nhìn đề như nhìn dãy số thiên văn.

Mà niềm vui sướng của Ngu Phi Mộng lại càng rõ rệt hơn.

Thời gian chờ chấm điểm thi đối với mỗi học sinh tham gia thi đều là cực hình, nhưng đối với người đã định sẵn ăn con 0 như tôi thì nói hôm nào có điểm thi cũng như nhau thôi.

Trong ba ngày nghỉ, tôi đã chọn đi tham gia buổi casting bí mật của đạo diễn Quách.

Đời trước, đến lúc tốt nghiệp rồi tôi mới nhận được vai này, lần này tôi muốn đến gặp đạo diễn Quách trước.

Đoạn tưởng tượng diễn của tôi nhanh chóng giúp tôi nhận được lời mời casting của đạo diễn Quách.

Nghe nói tôi là học sinh cuối cấp, nên cô ấy đã dẫn theo trợ lý, ngồi máy bay đến thành phố nơi tôi sống để gặp tôi.

Vừa thấy tôi, đạo diễn Quách đã kích động tới mức đứng bật dậy:

“Em chính là La Phàm Phàm trong lòng tôi.”

La Phàm Phàm, chính là nhân vật khiến tôi một đêm thành danh.

Cũng là vai diễn để đời duy nhất của tôi ở kiếp trước.

Sau khi bàn bạc với đạo diễn rằng kết thúc kỳ thi đại học sẽ vào đoàn thì tôi một mình quay trở về nhà.

Liễu xanh ven đường vừa nhú chồi non, một con mèo tam thể lười biếng ngồi xổm dưới mái hiên phơi nắng.

Dù tuyết của mùa đông vẫn còn đọng lại nhưng ánh mặt trời ấm áp đã báo hiệu mùa xuân sắp đến rồi.

Tôi bước đi chầm chậm, trên đường đi tôi sắp xếp lại những ký ức kiếp trước tôi nhớ được cùng với những ký ức kiếp này.

Tôi tới tìm đạo diễn Quách, đương nhiên chẳng phải do muốn giành trước vai diễn, rốt cuộc thì cuộc thi đại học cũng là một phần quan trọng trong cuộc đời của tôi, tôi hoàn toàn có thể làm theo trình tự như kiếp trước.

Nhưng, hiện tại đây là một thử nghiệm khác của tôi.

So với Ngu Phi Mộng, tôi càng tò mò về cái hệ thống đánh cắp nhân sinh đó hơn.

Tại sao nó lại đến tìm Ngu Phi Mộng, tại sao nó lại có thể hoán đổi cuộc sống với người khác?

Từ lúc lắp camera ở trong phòng Ngu Phi Mộng, tôi liền tự hỏi vấn đề này.

Nếu nó toàn trí toàn năng thì hẳn nó phải phát hiện ra trong phòng Ngu Phi Mộng có camera mini.

Nhưng đã hai tháng trôi qua, nó cũng giống y chang Ngu Phi Mộng, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cái camera này.

Hiển nhiên nó cũng không thể nhìn xa hơn Ngu Phi Mộng được bao nhiêu.

Thậm chí có khả năng nó chỉ có thể dùng chung năm giác quan với Ngu Phi Mộng, bản thân nó cũng không thể tự tồn tại được.

Tôi còn nghi ngờ điều kiện để nó hoàn thành nhiệm vụ vô cùng khó khăn, những lời nói mơ mơ hồ hồ của tôi cũng không làm nó giúp Ngu Phi Mộng hoàn thành khế ước được.

Chỉ có nhận được đáp án chuẩn xác của tôi thì mới có tác dụng mà thôi.

Bây giờ tôi càng tin chắc vào cái suy nghĩ này.

Nó không biết tôi muốn gia nhập giới giải trí.

Thật quá mệt mỏi, chỉ có thể giải quyết triệt để cái hệ thống đó, tôi mới có thể thoát khỏi xiềng xích lo âu. 

Trở thành diễn viên, ở đời trước cũng là nó thấy tôi làm sau đó mới bắt chước theo.

Tôi tự hỏi nên làm thế nào mới phá huỷ được cái hệ thống này.

Nếu nó không biến mất, tôi mãi mãi sẽ chìm trong sợ hãi, giờ giờ phút phút phòng bị Ngu Phi Mộng.

Thế thì hao tâm tổn sức nhiều lắm, nhất định phải phá nát nó, nó biến mất rồi thì tôi mới có thể tự do.

8.

Thời gian trôi nhanh, điểm thi cũng đã được công bố.

Hôm nay cô giáo thông báo điểm thi, Ngu Phi Mộng lúc nào cũng ngủ gật trong lớp lại đột nhiên tỉnh táo.

“Lần này người đứng hạng nhất là bạn học Ngu Phi Mộng.”

Các bạn học nghe xong nhìn nhau, bạn ngồi cùng bàn với tôi càng kinh ngạc hơn, nhỏ giọng hỏi tôi: “Em gái cậu tỉnh ngộ rồi hả?”

Ngu Phi Mộng bước lên nhận bài thi, chẳng quan tâm đến cảm xúc khó tả của mọi người, tươi cười trên mặt sắp tràn ra hết, cô ta cầm phiếu điểm đi ngang qua tôi, dừng lại một lát:

“Chị ơi chắc chị thất vọng lắm?”

“Lần này điểm của em còn cao hơn điểm của chị!”

Bạn ngồi cùng bàn nhíu mày: “Cao hơn thì đã sao, ai biết cậu làm thế nào mà từ đội sổ bay cái lên hạng nhất chứ?”

Nét mặt Ngu Phi Mộng vặn vẹo: “Cậu có ý gì hả?”

“Cậu bảo tôi gian lận sao?”

“Tôi nói thế lúc nào, mọi người đều tận mắt chứng kiến, cậu trốn học chơi game, còn có thể thi được hạng nhất, bọn tớ nào xứng nói chuyện với thiên tài như cậu chứ?”

Cô giáo ngăn cuộc tranh luận của bọn họ lại, bảo cả lớp tự học, rồi lại kêu tôi ra ngoài nói chuyện.

“Ngu Phi Vãn, sao lần này điểm của em toàn là 0 thế?”

Giờ phút này, tôi không lựa chọn im lặng như kiếp trước, mà là giả bộ sợ hãi khó hiểu, kể lại quá trình thi cho cô giáo nghe.

“Em không biết tại sao trong đầu lại đột nhiên trống rỗng.”

“Giống như có một đôi bàn tay vô hình đang che mắt em lại vậy.”

Cô giáo khẽ nhíu mày, trầm mặt một lúc, sau đó cô ấy nói:

“Em không phải là người duy nhất có thành tích tụt dốc không phanh trong kỳ thi thử.”

……

Ở trong lớp, Ngu Phi Mộng chờ đợi bạn học nịnh nọt nhưng mọi người vẫn lạnh nhạt với cô ta như cũ.

Cô ta không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng cô ta đã xếp hạng nhất rồi, sao bọn họ lại chưa đến nịnh bợ cô ta cơ chứ.

Thậm chí còn chẳng có ai khen cô ta lấy một câu, mà ngược lại còn đi an ủi Ngu Phi Vãn bị 0 điểm kia.

Cô ta đổ lỗi cho bạn học chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong.

“Chậc, thi được 0 điểm mà cũng làm màu?”

Cô ta nhìn tôi, dưới đáy mắt đều là oán độc: “Sao chị lại thi được 0 điểm thế chị?”

“Chẳng phải bình thường chị rất giỏi hay sao? Sao lần này thi lại không bằng một góc của em thế?”

Không đợi tôi nói thì đã có bạn học nhìn không nổi, mắng cô ta:

“Cậu bị bênh à Ngu Phi Mộng? Chẳng lẽ cậu thi thử được hạng nhất thì thi đại học sẽ được thủ khoa hả?”

“Đúng rồi đó, chưa thi nên chưa biết chắc đâu nha!”

Hệt như kiếp trước, tôi cứ thi được 0 điểm miết, Ngu Phi Mộng cũng thi được hạng nhất miết, ai nấy cũng nhìn mãi thành quen.

Nhưng lần này lại khác.

Ngu Phi Mộng từ đội sổ mà phóng lên hạng nhất.

Cô ta không nỗ lực học tập, mà đột nhiên lại thi được hạng nhất, chuyện như thế này ở thời học sinh cũng không hiếm, mọi người tự nhiên sẽ nghi ngờ cô ta liệu có gian lận không thôi.

Kiếp trước bạn học cũng không có chán ghét Ngu Phi Mộng như vậy, cô ta cũng không chán ghét tôi ra mặt thế này, ngược lại còn thường xuyên quan tâm mang cờ hiệu đến khiêu khích tôi.

Nhưng tôi lại phóng khoáng nên thực chất cô ta có làm cũng như không làm.

Ngu Phi Mộng tức tới điên người: “Cậu có ý gì hả? Định bảo tôi gian lận đúng không?”

Cô ta nhếch môi: “Cùng lắm thì cậu đi xem camera đi, xem tôi có gian lận không! Nếu thật sự không có thì cậu phải dập đầu xin lỗi tôi!”

“Cậu bị đ.i.ê.n à Ngu Phi Mộng?”

“Dập đầu xin lỗi cậu? Cậu tưởng cậu đang đóng phim hả? Nếu thế thì bọn tôi chỉ là nhân vật phụ không tham dự vào cái cốt truyện bắt nạt nhảm nhí của cậu đâu!”

Ngu Phi Mộng cười lạnh: “Chẳng phải các cậu toàn một lũ hám lợi chỉ biết nịnh nọt chị tôi sao?! Sau này nhất định các cậu sẽ phải quỳ gối dưới chân tôi!”

Bạn học gần như cạn lời, bạn cùng bàn nhỏ giọng thầm thì bên tay tôi: “Có phải cậu ta bị lậm tiểu thuyết rồi không?”

Tôi cười cười.

Thời còn là học sinh thì những quan điểm về chính nghĩa vẫn còn giản đơn, mọi người đều hiểu rõ trắng đen phải trái.

Nhưng người chỉ đi lối tắt như Ngu Phi Mộng thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

“Các cậu ganh tị với tôi thì có!”

“Ganh tị cậu gian lận hay gì?”

“Dựa vào đâu mà cậu nói tôi gian lận?”

Sắc mặt Ngu Phi Mộng đen như nhọ nồi, nhưng tự tin thì bao la, là do cô ta biết cái hình thức gian lận này của cô ta sẽ không bị bất cứ ai phát hiện.

Tôi cười cười: “Không cần phải xem camera đâu, Phi Mộng.”

Tôi thuận tay cầm tờ đề thi vừa mới lấy từ phòng giáo viên tới, là đề thi của trường ở thành phố bên cạnh, độ khó cũng hệt như đề thi của bên chúng tôi.

“Thật ra gian lận có rất nhiều hình thức nhưng cách để chứng minh lại vô cùng đơn giản, em có thể làm thử đề thi này xem.”

Mặt Ngu Phi Mộng tái mét.

Đương nhiên cô ta không làm được, bởi vì tôi chỉ đổi cho cô ta thành tích thi một lần mà thôi.

Cô ta muốn tìm cớ bỏ qua nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.

Bạn ngồi cùng bàn chế nhạo: “Giả bộ hết được rồi hả?”

Thành tích tầm trung như Ngu Phi Mộng lại cộng thêm mấy tháng gần đây sa đoạ, nên chắc chắn sẽ không làm được gì.

Não là dùng để tiến bộ hoặc là sẽ mất nó.

Lười biếng, ham mê đường tắt, một ngày nào đó ắt sẽ lộ ra hết thảy mà thôi.

Em gái của chị ơi, em quen thói đánh cắp, quen thói đi lối tắt, quen thói cướp đoạt cuộc sống của người khác.

Thế em có quen với thói người khác sẽ đáp trả lại em không?

Tôi nhìn Ngu Phi Mộng đang tìm cớ giảo biện, khẽ cong môi, này chỉ là mới bắt đầu thôi em gái của chị.

9.

Như tôi dự đoán, Ngu Phi Mộng gần như bị cả lớp tẩy chay.

Điều mà cô ta tưởng tượng trong mơ rằng mọi người đều sẽ ngưỡng mộ cô ta khi cô ta trở thành học sinh giỏi đã không xảy ra, thay vào đó hành vi xấu tính xấu nết của cô ta còn tặng thêm cho cô ta một cái tội gian lận.

Mà bố mẹ tôi dường như cũng không mấy khích lệ đối với thành tích của cô ta.

Thậm chí mẹ tôi còn nói với cô ta một câu:

“Bài thi thử còn chưa phải đích đến, Phi Mộng, con phải học được cách chịu trách nhiệm với chính mình.”

Điều mà bố mẹ quan tâm hơn cả là tại sao tôi lại thi được trứng ngỗng.

Rốt cuộc thì thi được 0 điểm thực sự rất khó, dù khoanh bừa trong đề thi thì cũng không thể nào tránh hết được đáp án đúng.

Nhất là điểm số của tôi luôn cao.

Tôi cũng bắt đầu kích thích Ngu Phi Mộng, giả bộ lo lắng tới tương lai em gái mình rồi tới tìm cô ta trò chuyện.

Hệ thống có lẽ đang nhắc nhở Ngu Phi Mộng rằng kỳ kiểm tra kế tiếp còn cần nhờ đến sự trợ giúp của tôi, nên cô đa đã ém đi sự bất mãn của mình để hoà hoãn với tôi.

Trước khi kỳ thi tiếp theo đến, chị em chúng tôi trở lại trạng thái dịu dàng thắm thiết như hồi đó.

Bố mẹ chúng tôi mừng rỡ, hy vọng tôi với Ngu Phi Mộng có thể chăm sóc lẫn nhau, trở thành chỗ dựa cho nhau, sau này cùng nâng đỡ nhau.

Nhưng đáng tiếc là mong muốn của bọn họ không thể nào thành hiện thực.

Giữa tôi với Ngu Phi Mộng chỉ có một người tương lai rộng mở.

Người kia đã từng là Ngu Phi Mộng, mà hiện tại tôi mong người đó sẽ là tôi.

Trong một thời gian dài, nhớ lại những hồi ức của tôi cùng Ngu Phi Mộng, tại sao em gái tôi thương yêu nhất sẽ trở nên như thế? Sự ganh tị có thể bào mòn lương tâm một người sao?

Đúng là con người không phải sinh vật hoàn mỹ nhất, kiếp trước lúc tôi bị kẹt dưới vực thẳm, tôi chưa chắc đã không ghen tị với Ngu Phi Mộng.

Nhìn cô ta không tốn chút sức lực nào mà có được hết thảy, còn tôi luôn mất đi hết thảy.

Nhưng dù như thế, tôi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ khiến Ngu Phi Mộng sống trong khó khăn.

Ghen tị là bản chất thường gặp của con người nhưng nó không nên trở thành lý do bao biện cho việc bản thân muốn hại người khác.

Nhìn Ngu Phi Mộng với hệ thống qua camera đang tìm cách để đánh cắp cuộc sống của tôi, lòng tôi không ngừng chùng xuống.

Cô ta chưa từng nghĩ với việc quay đầu, nếu thế tôi cũng sẽ không cho cô ta thêm cơ hội nào nữa.

….

Do tôi cố tình đồng ý nên rất nhanh Ngu Phi Mộng đã nhận được lời hứa hẹn ở kỳ thi tiếp theo.

Tôi cứ bủn xỉn chỉ cho cô ta thành tích một lần thi cử mà thôi.

Từ cuộc trò chuyện vào buổi tối, tôi cũng có thể nhìn ra hệ thống đã bắt đầu nôn nóng rồi.

Nó hy vọng Ngu Phi Mộng ký khế ước vĩnh cửu, chứ không phải mỗi lần thi tới đều phải lo lắng hãi hùng.

Ngu Phi Mộng xụ mặt: “Bộ thi đại học quan trọng lắm hả?”

“Cậu nhìn xem dáng vẻ của Ngu Phi Vãn kìa, nó toàn nói tôi phải tiến bộ dần dần, nỗ lực học tập, như thế thì lúc thi đại học sẽ đạt được kết quả tốt.”

“Nếu tôi có thể thi tốt thì tôi còn thèm đổi với nó sao?”

“Sớm biết thế lúc trước không chọn nó làm đối tượng đâu.”

Im lặng một lát, cô ta hỏi: “Đối tượng còn có thể đổi nữa hả?”

“Được rồi, cũng không thể bỏ ngang.”

Ngu Phi Mộng nhếch khóe môi, đôi mắt tràn đầy độc ác: “Tôi muốn nhìn xem thử người như nó ngã từ trên trời xuống thì còn cái gì để mà kiêu ngạo.”

Cô ta mơ một giấc mộng đẹp, ỷ vào hệ thống để đoạt mọi thứ đến tay.

Người khác cuối cấp nỗ lực học tập thức khuya dậy sớm, mà cô ta ngay cả sách cũng không thèm lật, thậm chí còn mập lên năm cân, chỉ cần một câu là thi cử xếp hạng nhất.

Người đã đi quá nhiều đường tắt thì không còn đường lui nữa.

Giống như rơi xuống vực sâu, người rơi xuống chỉ có thể rơi mãi, đến khi nào tan xương nát thịt thì thôi.

Tôi nhớ đời trước.

Sau khi tôi c.h.ế.t, Ngu Phi Mộng sẽ dựa vào cái gì để tiếp tục đây?

Hệ thống trói định của cô ta, nó vận hành như thế nào?

10.

Thứ không thể thiếu trong năm cuối cấp chính là những bài kiểm tra, bầu không khí căng thẳng, thời gian như trôi nhanh gấp hai, ba lần.

Rất nhanh, một kỳ thi nữa lại đến.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Ngu Phi Mộng lại tiếp tục giữ hạng nhất, còn tôi như cũ được 0 điểm.

Lúc này chẳng ai nghi ngờ Ngu Phi Mộng gian lận nữa.

Hay có thể nói là mọi người đều đã quen với chuyện này.

Giờ chỉ chờ xem kết quả thi đại học thôi.

Còn tôi thì không ngừng nỗ lực học tập, đem những video giám sát Ngu Phi Mộng tổng hợp lại.

Tôi biết tỏng những kế hoạch của cô ta.

Nếm được quả ngọt hai lần, sau này Ngu Phi Mộng sẽ càng thêm tham lam.

Đêm đến, cô ta sẽ lại hỏi hệ thống:

“Tôi có thể lấy được hết tất cả mọi thứ của Ngu Phi Vãn sao?”

“Cả diện mạo của cô ta?”

Nhìn vào gương, Ngu Phi Mộng vuốt ve khuôn mặt của mình.

“Đều là tại bố mẹ, nếu bọn họ chỉ có một đứa con gái thì tôi chắc chắc đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi.”

Xét ra thì Ngu Phi Mộng cũng khá ưa nhìn.

Chỉ là cô ta giống bố hơn, khung xương to, ngũ quan không sắc nét, nhưng dáng người cô ta rất chuẩn, chân cũng dài hơn tôi, cô ta có ưu điểm của mình, nếu đi lên bằng chính thực lực của mình chắc chắn cũng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng ganh tị che mờ hai mắt cô ta, cô ta chỉ nghĩ đến cướp đoạt những ưu điểm của người khác để về bổ sung lại cho mình.

“Chỉ mình tôi loá mắt là đủ rồi, sao Ngu Phi Vãn còn muốn tranh giành với tôi?”

Loài hoa độc chỉ muốn hút cạn chất dinh dưỡng có trong đất, không muốn cho người khác vượt trội hơn bản thân mình.

Sau nhiều kỳ thi lớn nhỏ, trong trường bắt đầu đồn đoán rằng lúc trước Ngu Phi Mộng thi không tốt là do người chị gái như tôi dồn ép cô ta, tất cả là do tôi chủ mưu.

Nhưng lớp chúng tôi khịt mũi coi thường lời đồn này, còn những người không hiểu sự thật bên trong thì cứ tin lấy tin để.

Lúc tan học, đám bạn lưu manh của Ngu Phi Mộng đã chặn đường tôi, vì Ngu Phi Mộng mà muốn dạy dỗ tôi một chút.

Bọn họ đưa tôi tới một chỗ sâu trong hẻm nhỏ, bạn trai lưu manh của Ngu Phi Mộng đứng đằng trước, nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm.

“Cô là chị gái của Ngu Phi Mộng?”

Đôi mắt của hắn giống như một cái máy hút khói dầu kiểu cũ đã lâu chưa được rửa sạch, dính đầy bụi với dầu mỡ.

“Chậc, trông cũng xinh đấy.”

“Là cô bắt nạt Phi Mộng à?”

Tôi dựa vào tường, tim đập thình thịch.

“Các cậu muốn gì?”

Gã lưu manh nở nụ cười đê tiện: “Có làm gì đâu, tụi anh định chơi với em một chút thôi mà.”

Hắn nháy mắt ra hiệu, bảo bọn phía sau đến xé vạt áo của tôi, vạt áo bị xé rách, tôi cũng bắt đầu lớn tiếng kêu cứu.

“Con đường này ít người qua lại, gần như không ai lui tới. Hôm nay để anh đây dạy cô em một bài học, Phi Mộng là người của anh đây, sau này cô đừng có chọc em ấy nữa.”

Hắn nhéo mặt tôi: “Tất nhiên nếu cô em quỳ xuống xin anh tha cho thì anh có thể tha cho cô em.”

“Đúng không tụi bây?”

Rốt cuộc tôi cũng biết tại sao tối ngày Ngu Phi Mộng lại cứ mở miệng ra là lại bắt mọi người quỳ xuống cầu xin cô ta rồi, ra là học ở đây.

Tôi tin chắc Ngu Phi Mộng đang ở đâu đó quanh đây, nhìn tôi bọn đám này khi dễ ắt hẳn cô ta sẽ thỏa mãn lắm.

Tôi cúi đầu, bỗng dưng đẩy mạnh máy hút khói dầu ra.

Hắn không đề phòng nên bị tôi đẩy ngã.

Lúc hắn chống tay đứng dậy, giận tím cả mặt:

“Mẹ nó, cái đồ đ.i.ế.m không biết trời cao đất dày.”

Hắn định xông đến bắt tôi lại thì bị tôi đá một cú ngay chỗ đó, đau đớn ập tới làm khuôn mặt hắn vặn vẹo, tay sai của hắn lập tức giữ chặt tôi lại, một nam sinh béo đấm một phát vào mặt tôi làm máu mũi tôi tí tách rơi xuống.

Tôi bị ấn xuống mặt đất, máy hút khói dầu bóp chặt cổ tôi.

Tôi cố sức hô hấp, trước lúc ngất đi, tôi nhìn thấy Ngu Phi Mộng từ xa chạy tới đẩy máy hút khói dầu ra.

“Bọn anh làm gì vậy?”

Cô ta nhanh tay đỡ lấy tôi, sợ tôi c.h.ế.t đi.

Đương nhiên chẳng phải tình cảm chị em bùng cháy.

Không khí trong lành tràn vào khoang mũi, tôi cố sức há mồm hít lấy hít để, ngực nóng rát đau đớn như mới bị đổ một lọ ớt cay lên vậy.

Máy hút khói dầu đau cực kỳ, lại mất cả mặt mũi nên hiển nhiên không muốn tha cho tôi.

Bỗng ở đầu ngõ có hai cảnh sát đúng lúc đi ngang qua, đám côn đồ chửi thề hai câu, sau đó bất đắc dĩ tản ra.

Cảnh sát đưa hai chị em chúng tôi đến cục cảnh sát để ghi chép.

Tôi với Ngu Phi Mộng được đưa tới hai căn phòng khác biệt, một nhà phân tích tâm lý chuyện nghiệp đang nói chuyện phiếm với Ngu Phi Mộng.

Còn tôi đang cùng với chị gái cảnh sát ở cục điều tra số bảy xem video.

Nếu chỉ là lưu manh tụ tập thì đương nhiên không cần làm quá lên như thế.

Sở dĩ tôi làm liều chọc giận máy hút khói dầu cũng là do muốn thử nghiệm.

Tôi muốn đánh cược, cược rằng hệ thống sẽ không để tôi c.h.ế.t.

Tất nhiên tôi cược đúng rồi.

Bằng không với tính cách của Ngu Phi Mộng, cô ta tuyệt đối sẽ không đến cứu tôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play