Phi Vãn

Chap 1


8 tháng


1.

Tôi với em gái một đứa giống bố, một đứa giống mẹ.

Em gái tôi rất thông minh, còn tôi thì rất xinh đẹp.

Em gái không học bài nhưng cũng có thể thi được hạng nhất, còn tôi nỗ lực học ngày học đêm nhưng thi rồi cũng chỉ được điểm 0 tròn trĩnh.

Nhưng bố mẹ luôn ưu ái tôi hơn bởi tôi xinh đẹp lại khéo nói chuyện.

Mẹ nói: “Em gái IQ cao, chị gái EQ cao, hai đứa các con đều là những đứa trẻ ngoan.”

Mỗi lần như thế, em gái đều sẽ cúi đầu mỉm cười, nói hùa theo lời của mẹ.

Sau kỳ thi đại học, em gái điềm tĩnh trở thành thủ khoa kỳ thi, còn tôi tiếp tục bảo trì truyền thống tốt đẹp thi được trứng ngỗng.

Nhưng may mắn hơn tôi là người thứ nhất ra khỏi trường thi, bị phỏng vấn xong lại trở thành người nổi tiếng trên mạng xã hội.

Dựa vào nét đẹp không chê vào đâu được, nên tôi được đạo diễn nhìn trúng, quay phim điện ảnh của ông ấy xong liền một đêm thành danh.

Mẹ tôi cười đến không khép được mồm, gặp ai cũng nói tôi tương lai sáng lạn.

“Mẹ biết Phi Vãn có tài mà! Về sau con kiếm được tiền rồi, cũng giúp Phi Mộng một chút đi.”

Đó là lần đầu tiên em gái tôi mất bình tĩnh, nó la lớn dựa vào cái gì, rồi lao ra khỏi nhà.

Ba tháng sau, Ngu Phi Mộng cũng dấn thân vào showbiz.

Từ đó trở đi, kỹ thuật diễn của tôi đột nhiên thụt lùi, chỉ cần đứng trước máy quay thì mắt híp miệng méo ngay.

Mà Ngu Phi Mộng càng diễn càng tốt, nhận hết những tài nguyên của tôi, trở thành ảnh hậu đội vòng nguyệt quế, là minh tinh mà nhà nhà biết người người biết.

Tôi cho rằng hết thảy đều do tôi xui xẻo, em gái có thể có được thành tựu lớn lao thì tôi cũng vui thay cho nó.

Nhưng thời điểm tôi trượt chân ngã từ trên bậc thang xuống, nằm trên vũng m.á.u đỏ thẫm, Ngu Phi Mộng lại đứng ở lan can lạnh lùng nhìn tôi.

Cô ta nói với tôi, tất cả những thứ này hết thảy đều là cô ta thiết kế dành riêng cho tôi.

Cô ta bị trói buộc với hệ thống đánh cắp nhân sinh, những ưu điểm trong cuộc đời của tôi đều trở thành những cái buff trong cuộc đời cô ta.

“Chị biết tại sao chị lúc nào cũng thi được 0 điểm không?”

“Bởi vì những nỗ lực đó của chị một chút chị cũng không dùng được, chị bị trói chặt với tôi, thành tích của chị đều sẽ trở thành của tôi.”

“Chị xinh đẹp, người gặp người thích thì thế nào? Người cười cuối cùng mới là người thắng.”

Tôi mang theo nỗi khiếp sợ với bi thương, nằm trên nền gạch lạnh lẽo rơi vào bóng tối vô tận.

Hóa ra cuộc đời thảm thương này của tôi đều là do người khác ban tặng.

Tôi cho rằng chúng tôi là chị em ruột rà, nhưng cuối cùng cô ta lại chỉ xem tôi như chất dinh dưỡng tẩm bổ cho cô ta.

2.

Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm vô tận tôi lại đột nhiên nhìn thấy ánh sáng.

“Ngu Phi Vãn, cậu khỏe hơn chưa?”

Tôi mơ màng mở mắt ra, nhìn chung quanh một vòng thấy những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Còn có một gương mặt mà đến c.h.ế.t tôi cũng sẽ không quên, chính là gương mặt đang mỉm cười nhìn về phía tôi.

Là Ngu Phi Mộng.

Giờ phút này, cô ta trông còn rất trẻ, đang mặc bộ đồng phục cấp ba.

Lại nhìn xung quanh thêm lần nữa, tôi phát hiện mình trở về thời điểm tôi với cô ta đang học cấp ba.

Những người bên cạnh đều là bạn học của chúng tôi.

Bạn ngồi cùng bàn thời cấp ba nói tôi bị một quả bóng đập hôn mê bất tỉnh.

Xui xẻo như vậy, cũng thật là giống tôi.

Thành tích học tập của tôi cũng là từ lúc cấp ba bắt đầu giảm xuống, khi đó tôi giống như rơi vào vòng luẩn quẩn, mặc dù học thế nào đi chẳng nữa nhưng một chữ cũng không vào.

Có đôi lúc tôi còn nghi ngờ có phải có ai đã làm phép gì hay không, trộm mất trí thông minh của tôi. Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ thì lấy trộm đầu óc của tôi thôi chẳng lấy óc heo còn hơn.

Tuy rằng tôi học tập không tốt, nhưng cuộc sống vẫn rất vui vẻ, các bạn học cũng đối với tôi cực kỳ tốt.

Bọn họ xem tôi như đứa ngốc, bình thường cũng rất quan tâm đến tôi.

Mà em gái luôn xa lánh tôi lần này lại thay đổi thái độ như chong chóng, một phải hai phải đưa tôi đến phòng y tế kiểm tra.

Bạn học đều đã trở về lớp, chỉ còn em gái ngồi trên mép giường nhìn tôi.

Bác sĩ nói tôi bị tụt huyết áp, cho nên mới té xỉu, bảo tôi ở phòng y tế nghỉ ngơi một lát.

“Hai đứa là chị em à?”

Bác sĩ kéo rèm qua: “Nhìn không giống nhau tí nào.”

Nụ cười của em gái sượng ngắt, tôi làm như không thấy, đáp lại: “Dạ, con bé giống bố ạ.”

Nhìn Ngu Phi Mộng mấp máy môi, lòng tôi thầm cười lạnh.

Cô ta giống bố, tôi giống mẹ.

Đây cũng là thắc mắc của Ngu Phi Mộng, chị gái xinh đẹp như thế, sao cô ta lại chỉ như người bình thường đến không thể bình thường hơn.

“Chị ơi, chiều nay em không học nữa, em ở đây với chị.”

Ngu Phi Mộng chân tình tha thiết nhìn tôi: “Chị ơi, chúng ta là chị em ruột, về nhau nhất định phải chăm sóc lẫn nhau.”

Tôi nhìn cô ta: “Đúng đó, chúng mình là chị em ruột.”

Tôi nhấn mạnh ba chữ “chị em ruột”, Ngu Phi Mộng lại làm như không nghe thấy, tiếp tục diễn vở chị em tình thâm với tôi.

Đi một vòng lớn, cô ta cuối cùng cũng lộ ra ý đồ của mình: “Chị ơi chị sẽ mãi mãi giúp đỡ em sao?”

Thì ra đây là cách cô ta lập ra trói buộc với tôi.

Đời trước, tôi với cô ta không hề phòng bị, cho nên cô ta rất dễ dàng nhận được lời hứa hẹn của tôi.

Nhưng hiện tại thì không đơn giản như vậy.

“Chị sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”

Ngu Phi Mộng vui sướng ra mặt nên không thể phát hiện ra lỗ hổng trong lời nói của tôi.

3.

Về đến nhà, Ngu Phi Mộng mới phát hiện khế ước đánh cắp không thành công.

Cô ta nôn nóng đi qua đi lại trước cửa phòng tôi, định bụng vào phòng tìm tôi nhưng cuối cùng lại bị mẹ tôi đuổi về phòng.

Còn tôi thì mở máy tính lên, đeo tai nghe vào.

Tôi gắn camera trong phòng ngủ cô ta, giờ thì thấy cô ta đang hung tợn đập gối uỳnh uỳnh.

“Sao lại không thành công?”

Tôi không nghe thấy âm thanh của hệ thống nhưng từ nét mặt của Ngu Phi Mộng, tôi đoán có lẽ hệ thống đang phân tích ngữ nghĩa của câu đó cho cô ta.

Không biết nghe được cái gì mà Ngu Phi Mộng bỗng bình tĩnh lại, lộ ra một nụ cười không hề có ý tốt.

“Vậy tha cho chị ta một lần đi, dù sao chuyện sớm hay muộn cũng sẽ thành thôi.”

“Ai da, phiền c.h.ế.t tôi, ngày mai lại phải kiểm tra nữa, không ký được khế ước thì con nhỏ Ngu Phi Vãn lại nổi bật nữa rồi.”

Mọi người xem, thật buồn cười biết bao.

Không có cách nào đánh cắp được nỗ lực của người khác thì liền đổ tội cho họ chỉ biết dành lấy nổi bật.

Không làm nhưng lại muốn ăn, thế dựa vào cái gì mà trở thành người đứng trên đỉnh kim tự tháp cơ chứ?

Bài kiểm tra ngày hôm sau, tôi làm tốt như thường lệ còn Ngu Phi Mộng lại rơi từ hạng giữa xuống xếp chót.

Mẹ tôi nôn nóng: “Sao thành tích của Tiểu Mộng lại kém như vậy?”

“Mẹ tìm cho con một lớp học bổ túc nhé.”

Ngu Phi Mộng luôn mồm từ chối, cô ta đối với kết quả của bài kiểm tra lần này không để ý chút nào: “Chuyện nhỏ nhặt thôi mà mẹ, lần này là do con phát huy không tốt, lần sau nhất định sẽ tốt hơn lần này thôi.”

Mẹ tôi vẫn không yên tâm, một phải hai phải bảo cô ta đi học bổ túc.

Bố mẹ tuy rằng thương tôi nhiều hơn một chút nhưng chưa bao giờ đối xử tệ với Ngu Phi Mộng.

Đều là m.á.u mủ ruột thịt, làm sao sẽ chỉ đau một người thôi cơ chứ?

Suy nghĩ của mẹ cũng rất dễ hiểu, Ngu Phi Mộng không xinh đẹp, nếu mà thành tích cũng không tốt nữa thì sau này sẽ gặp nhiều gian nan.

Bà hi vọng cả hai đứa con của mình đều có thể sống nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng chính điều đó lại bị Ngu Phi Mộng lý giải thành bất công.

Ngu Phi Mộng cũng không đem thành tích của lần kiểm tra này để ở trong lòng.

Thậm chí cũng không chịu nghiêm túc học tập.

Cô ta đi học thì ngủ trong lớp, thậm chí còn trốn học, đi theo những đứa ăn không ngồi rồi bên ngoài trường chạy nhảy khắp nơi.

Bạn học với giáo viên đều không thể hiểu rõ được điểm thay đổi này của cô ta.

Tan học rồi, bạn cùng bàn nhìn Ngu Phi Mộng ngủ tới nước dãi chảy tèm lem, hạn hán lời nhìn tôi nói:

“Em gái cậu trải qua tuổi dậy thì lâu dữ vậy à?”

“Đều giống nhau, sao cậu ta lại đột nhiên sa đoạ thế?”

Tôi vờ như lo lắng: “Ầy, tớ cũng khuyên con bé rất nhiều lần, nhưng chẳng lần nào nó nghe tớ.”

“Tớ cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, mẹ tớ còn muốn mời cả đại sư trừ tà luôn.”

Bạn ngồi cùng bàn của tôi trịnh trọng gật đầu: “Đúng là phải trừ tà! Quá tà đạo rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play