Cha ta là quan lớn trong triều, chàng là Tướng quân được Hoàng thượng nhìn trúng, khách khứa tới lui đông đảo. Ông cụ Tô nhân ái, lại kê thêm mấy bàn đồ nhắm rượu trong sân, mở rộng cửa chính nói để người qua đường cũng hưởng chút việc vui. Thật ra ta biết, đây chỉ là lấy cớ bố thí cho những người lang thang thôi.
Những người cùng khổ đó dập đầu quỳ cảm ơn, nói đầy lời cát tường.
Ta vốn muốn ở trong phòng với Tô Nghị Thần, nhưng chàng cứ nói, cưới được người vợ xinh đẹp như vậy thì phải mang ra ngoài khoe khoang trước mặt khách khứa một phen. Ta không giỏi uống rượu, chàng đều ngăn cản hết thay ta, uống đến mức vui mừng hớn hở, cam tâm tình nguyện.
Lúc mời rượu đến mấy bàn cuối cùng, ta nhìn thấy trên bàn có một người mặc áo choàng, đội mũ xuống thấp che mặt, thân hình lại có chút quen mắt.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã thấy người nọ bưng chén rượu đi đến trước mặt, Tô Nghị Thần chặn lại trước người ta bưng chén rượu lên nghênh đón, lại thấy người đó đưa tay lấy ra một con dao từ ống tay áo, đâm thẳng về phía vị trí trái tim của Tô Nghị Thần.
Một tiếng “Phụt” vàng lên.
Ngay sau đó, tất cả mọi thứ trong mắt ta đều giống như biến thành động tác chậm, mấy giây ngắn ngủi lại dài như một thế kỷ.
Người đó rút dao ra, lại muốn đâm về phía ta nhưng đã bị hộ vệ tay mắt lanh lẹ đè xuống đất.
Nàng ta quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt cười ác độc đó: “Trên con dao này đã bôi kịch độc, Kiến Huyết Phong Hầu (gặp máu là chết) đấy, chẳng mấy chốc sẽ lấy mạng người khác.”
Tô Nghị Thần chẳng ừ hử lấy một tiếng đã ngã thẳng xuống đất. Chén rượu trong tay rơi vỡ nát, chất lỏng vương vãi ra phản chiếu ánh sáng hỗn loạn.
Bạch Liên bị người ta đè lại, vẻ đắc ý, dữ tợn, oán độc xuất hiện trên khuôn mặt vặn vẹo của nàng ta: “Ngươi nhìn đi, nó nhanh như vậy đó.”.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế |||||
Nàng ta căn bản chưa ra khỏi Kinh thành.
Mọi người trở nên hỗn loạn, ma ta chỉ có thể nghe thấy tiếng ong ong vang bên tai.
Ta quỳ phịch xuống đất, tay run run sờ mặt Tô Nghị Thần. Khuôn mặt chàng hãy còn ấm áp, mang theo màu ửng hồng của cơn say rượu.
Ta nghĩ ta không khóc đâu, nhưng chất lỏng nóng hổi không chịu khống chế mà nhỏ giọt xuống, thấm ướt áo cưới đỏ chót của Tô Nghị Thần.
Ta nghĩ là có lẽ ta đang gào thét, cổ họng đau đớn vì xé rách, nhưng ta lại không nghe thấy giọng của mình.
Tô Nghị Thần lặng lẽ nhắm hai mắt, gò má trắng nõn mượt mà như ngọc, giống như chỉ ngủ thiếp đi thôi.
“Tô Nghị Thần.” Ta nghe thấy giọng nói run rẩy của mình nhẹ nhàng gọi tên chàng, cẩn thận giống như sợ đánh thức chàng: “A Thần.”
Chuyện cũ chiếu lại từng màn trước mắt, chàng khi còn bé ngoan ngoãn luyện kiếm, chàng thời niên thiếu mặt mày cong cong, chàng mắt sáng như sao dưới pháo hoa nở rộ, chàng cưỡi trên con ngựa cao lớn đi cướp dâu, chàng mặc áo cưới đỏ chót, hình như cũng đang cười với ta.
“Tô Nghị Thần, cái đồ lừa đảo này, đồ lừa đảo…”
“Không phải chàng đã đồng ý với ta, sẽ cưới ta làm vợ sao? Không phải chàng nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta sao? Không phải chàng đã đồng ý với ta sau này mùa đông năm nào cũng sẽ chơi ném tuyết với ta sao? Không phải chàng nói sẽ làm thịt đông pha cho ta sao?”
“Đồ đàn ông bạc tình nhà chàng, chàng đừng hòng chơi xấu… Tô Nghị Thần chàng đứng dậy đi, Tô Nghị Thần chàng nhìn ta đi…”
“A Thần, A Thần à…”
Ta chợt nhớ tới gì đó, lấy ra một bộ bao đầu gối từ trong ngực, nức nở khiến lời nói vỡ vụn: “A Thần chàng nhìn này, đây là da thỏ chàng tặng cho ta đó. Sau khi chàng từ chiến trường về thì đầu gối đã bị thương, đến mùa đông là cực kỳ sợ lạnh, cho nên ta đã may bộ bao đầu gối này cho chàng nè. Chàng nhìn xem ta may có đẹp không?”
“Xấu chết mất.” Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
“Chàng nói ai xấu, cái này là do ta may đấy…” Lời phản bác của ta nói được một nửa thì khiếp sợ nhìn về phía Tô Nghị Thần.
Chàng híp mắt lại, cười như không cười mà nhìn ta: “May xấu, khóc cũng xấu.”
Ta bật thốt lên: “Chàng chàng chàng, không phải chàng chết rồi sao?”
“Nàng không thể mong chồng của nàng tốt một chút à?” Chàng đưa tay lau nước mắt nước mũi cho ta: “Ta thấy nàng sợ làm quả phụ muốn chết rồi.”
“Không phải,” Có lẽ là ta khóc đến mức não thiếu không khí, vẫn chưa tỉnh táo lại: “Vì sao chàng không chết? Không phải là Kiến Huyết Phong Hầu sao?”
Tô Nghị Thần cười khẽ, đẩy lỗ hổng bị mũi dao rạch ra trên áo: “Mới từ chiến trường quay về, vội thành thân với nàng nên chưa cởi nhuyễn giáp mà đã mặc áo cưới luôn rồi.”
“Vậy thì chàng nằm dưới đất làm gì?”
“Nàng ta đâm ta một cái, sức lớn lắm,” Giọng điệu Tô Nghị Thần kinh hãi, dáng vẻ cười đùa tí tửng: “Ta uống nhiều quá, không đứng vững được nên bị ngã, ta liền nghĩ nằm để hòa hoãn một chút.”
“Lực lớn cỡ nào? Hả! Lực có thể lớn đến mức nào hả!” Ta vung nắm đấm nện vào ngực chàng: “Ta cho chàng hòa hoãn đủ luôn!”
“Đủ rồi đủ rồi!” Tô Nghị Thần vừa kêu to ôi chao, vừa cầu xin tha thứ: “Uyển Nhi ta sai rồi! Uyển Nhi tha mạng! Shhh ui da! Sao mặc nhuyễn giáp mà vẫn bị đánh đau như thế chứ!”