- --
ĐẦU BẾP TRƯỞNG
Đầu bếp của Tô phủ là một công việc vô cùng có thể diện trong mắt người ngoài. Nhiều tiền ít việc địa vị cao, huống chi ta còn là đầu bếp trưởng.
Nhưng bên dưới vẻ ngoài của công việc mà người người ngưỡng mộ này, là sự chua xót tích lũy không ai biết — Ví dụ như ông chủ của ta, cậu Tô luôn bảo ta làm mấy chuyện ngoài chuyên môn.
Trong mắt người ngoài, cậu chủ là Tướng quân vào sinh ra tử, trảm tướng giết địch, nhưng trong mắt ta, lần trước khi cậu ấy máu thịt be bét được nâng về phủ thì cậu ấy chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.
Từ trước đến nay cậu chủ vô cùng dũng mãnh, dẫn binh hai năm nhưng chưa bao giờ bại trận. Nhưng nghe nói lần này bị Thừa tướng tham ô quân lương, vật tư và vũ khí được phát trong quân đều là đồ dỏm nên mới dẫn đến thương vong nặng nề.
Nghe người hầu nói, cậu ấy bị người ta chém một nhát ngay chính diện, vết thương kéo dài từ ngực trái xuống đến bụng phải, cơ thịt rách ra, sâu đến mức thấy cả xương. Ban đêm cậu ấy sốt cao, khăn dính máu đổi hết cái này đến cái khác cũng không ngăn được được vết thương đã bôi thuốc sinh ra mủ.
Khi sắc trời nổi lên màu ánh bạc, cậu chủ tỉnh dậy, miệng lẩm bẩm: “Sinh nhật Uyển Nhi.”
Uyển Nhi mà cậu chủ nói là cô chủ Lâm gia, Lâm Quán Nhi, bọn ta đều biết, ba năm trước cậu chủ đã đính hôn, sau đó ngày nào cũng ngóng trông có thể đợi đến sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy, cưới cô ấy về nhà.
Hôm đó không biết cậu ấy đã uống thuốc giảm đau treo mạng gì, cũng không biết cậu ấy đã dùng cách gì để thuyết phục thầy thuốc, băng bó vết thương tầng tầng lớp lớp không để nó chảy máu, sau đó bất chấp tuyết lớn, ráng chống đỡ đi đến Lâm phủ.
Tiểu nha hoàn mới tới chép miệng, cảm khái đây là tình yêu thần tiên gì vậy. Ta bận rộn với công việc trong tay không ngẩng đầu lên, cắt chanh đến mức văng nước khắp nơi. Chậc, ngạc nhiên gì chứ, ta đã ăn quen miếng cơm chó này từ lâu rồi.
Thật sự không nghĩ đến, lần này cậu chủ đi là để hủy hôn.
Sau khi quay về, cậu chủ đã gọi ta vào phòng, bảo ta sắp xếp để tất cả đầu bếp trong phủ thay phiên đi đến Lâm phủ công tác ba ngày.
Ta thật sự không muốn. Ra khỏi Tô phủ thì đi đâu để tìm được chủ nhân tốt với người hầu như vậy?
“Cậu chủ cậu nói đúng, đi công tác là đúng, đi công tác có thể đổi mức tri thức và kỹ năng, không bị trào lưu thời đại cuốn trôi… Nhưng mà chúng tiểu nhân trung thành tuyệt đối với cậu, hơn nữa đã quen với khẩu vị của cậu rồi, sao có thể đến phủ người ta nấu cơm cho người khác chứ?”
“Nàng ấy không phải là người khác.” Cậu chủ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, môi không có màu máu, ho khan một cái là trong miệng tuôn ra bọt máu.
“Không phải cậu…” Ta không dám hỏi. Không phải cậu chủ đã hủy hôn với cô ấy rồi sao?
“Hủy hôn là bởi vì… lần này bị thương nặng, ta sợ nàng ấy…” Cậu chủ miễn cưỡng nở nụ cười: “Sợ nàng chưa gả qua đã thành quả phụ rồi. Cái đồ mít ướt đó mà, ta không muốn thấy nàng ấy khóc.”
Ta thấy cậu chủ nói như vậy thì biết lần bị thương này rất nguy hiểm, vội vàng đồng ý. Chắc chắn không phải là vì cậu chủ đồng ý tăng lương cho ta đâu.
Ngày hôm sau, ta còn chưa xuất phát thì lại có một cô Bạch của phủ Tể tướng tới, tranh cãi muốn gặp cậu chủ.
Cậu chủ dặn dò bọn ta không được nói chuyện cậu ấy bị thương ra ngoài, huống hồ bọn ta cũng rất khó có sắc mặt tốt với phủ Tể tướng đã làm hại cậu chủ bị thương nặng, đành phải giải thích với cô Bạch là cậu chủ không tiện gặp khách. Nhưng cô Bạch đó nghe xong lại cho rằng cậu chủ xem thường cô ta, ở trong sân làm ầm ĩ hồi lâu, cứ muốn cậu chủ đi ra nói rõ với cô ta thì cô ta mới chịu đi.
Nhưng giờ phút này cậu chủ mê man bất tỉnh trên giường, làm sao ra đây nói rõ với cô ta được? Thế là cô Bạch đó bèn rút trâm cài tóc, kéo quần áo, vò đầu xoa tóc chạy ra ngoài. Chưa đến nửa ngày, phủ Tể tướng đã truyền đến tin, nói nếu không cưới cô Bạch này thì cô ta sẽ treo cổ tự vẫn.
Nghiệp chướng mà!
Vào lúc hoàng hôn, cậu chủ hiếm khi tỉnh táo được một lúc. Nghe nói đến việc này thì gọi ta đến, giao cho ta một vật.
“Đi công tác thì thuận tiện làm gián điệp cho ta.”
“Cậu chủ cậu nói đúng, làm gián điệp là đúng, làm gián điệp có thể rèn luyện khả năng suy nghĩ và…” Ta thật sự không bịa nổi nữa, vẻ mặt đau khổ nói: “Cậu chủ ơi cậu bỏ qua cho tiểu nhân đi, một người nấu cơm như ta đâu có tố chất làm gián điệp chứ?”
“Tiền lương gấp đôi.” Cậu chủ tích chữ như vàng.
“Cậu chủ ơi ta không có ý đó…” Ta vội vàng dùng hai tay nhận lấy món đồ: “Ý của ta là, nhiệm vụ cậu giao cho ta, ta không thể chối từ.”
Cậu chủ giao cho ta một quyển sổ sách. Cậu ấy dặn dò ta nhất định phải đánh tráo nó với quyển sổ sách trong thư phòng của ông Lâm. Mật mã hộc tối đó phức tạp, ta đọc nhiều lần mới nhớ.
Công việc ở Lâm phủ thật sự khó làm như ta nghĩ. Cô Lâm gọi bọn ta đên căn bản không phải để làm đồ ăn cho cô ấy, mà là đi học một kèm một khóa nấu nướng dược thiện tốc hành. Một ngày lý thuyết, hai ngày thực hành, ta bận đến mức chân không chạm đất, mỗi ngày chính là học thuộc và làm đồ ăn.
Nghe nói vị thầy thuốc cô ấy mời tới là người nổi tiếng nhất Kinh thành, một lần đến khám bệnh tại nhà có giá không ít. Có lẽ giá cả tập huấn kiểu khép kín trong hơn một tháng này, bán già trẻ trong nhà ta mười lần cũng không đủ đóng.
Ngày thứ ba không dễ gì mới làm xong để đi, cô Lâm lại gọi ta qua: “Ông làm gián điệp giúp ta.”
Nếp nhăn chữ xuyên (川) của ta đã sắp nhăn nhúm lại chung với pháp lệnh văn rồi, vẻ mặt ta đau khổ nói: “Cô Lâm ơi, ta tới đây là để làm đầu bếp, chức trách không nằm trong phạm vi công việc, ta…”
[*] Pháp lệnh văn là từ chỉ hai nếp hằn kéo dài từ hai cánh mũi dọc xuống theo hai mép tới cằm trong nhân tướng học.
Cô ấy đặt một thỏi bạc trĩu nặng vào lòng bàn tay ta.
“Ta… ta sẽ hoàn thành bảo đảm chất lượng, nhất định không làm nhục sứ mệnh.”
“Nắm vững hết những gì đã học trong mấy ngày nay rồi chứ? Quay về bảo nhóm người này của ông dựa theo toa thuốc này mà làm một ngày ba bữa cho cậu chủ nhà ông vào mỗi ngày. Quan trọng nhất là không được phép nói cho bất cứ ai khác.” Cô Lâm đưa cho ta một quyển sách — “Bị thương bên ngoài mà ăn như vậy, trẻ con nhà bên cũng thèm phát khóc!”
Ta nghĩ ta rất có thiên phú. Lần đầu tiên đi công tác chính là độ khó cấp địa ngục khi làm gián điệp hai mang. Nhưng cũng may sau khi nhận một phần tiền lương đầu bếp và hai phần tiền lương gián điệp này, ta cũng xem như là thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu chủ ăn dược thiện vào, vết thương tốt lên cực kỳ nhanh, nửa tháng là có thể xuống giường, một tháng là có thể đi ra ngoài dạo phố với cô Bạch lần trước tới ăn vạ.
Cầm theo quyển sổ đánh tráo từ Lâm phủ, cậu chủ luôn bưng mà xem một cách ngây ngốc, hơn nữa còn cưới nói gì mà “Chữ của Uyển Nhi xấu quá”.
Lúc trước cậu dán thông báo tuyển dụng không có nói một trong những hạng mục công việc là ăn cơm chó đâu.
Vào ngày tết m lịch, cậu chủ về rất muộn, mang theo mùi rượu đầy người, quay về là đi thẳng vào phòng bếp.
Ta đang tính tiền lương tăng ca khi làm vào ngày lễ, thấy cậu ấy xông vào thì giật mình.
Cậu ấy đỏ mắt tóm lấy tôi, nhe răng giống như con cún: “Ông làm thịt đông pha cho Uyển Nhi?”
“Ta không phải, ta không có, cậu chủ tha mạng!” Mặc dù ta không biết vì sao cậu ấy nổi giận vì một món ăn, nhưng ta vẫn trả lời thành thật.
“Vậy thì là ai? Trong phủ chúng ta, ai biết làm thịt đông pha hả?” Rõ ràng người bị túm là ta, nhưng ta lại cảm thấy cậu ấy còn bất lực hơn ta.
“Không có ai làm cho cô Lâm cả.” Ta nói lời thật: “Có thể cô ấy… ăn ở quán rượu bên ngoài nên nhớ nhầm chăng?”
Cuối cùng cậu ấy cũng buông ta ra, mắt đỏ hồng, vẻ mặt cô đơn, tủi thân lầm bầm một câu “Dạy ta” rồi say ngất đi.
Ta do dự nửa nén hương mới quyết định đỡ cậu ấy về phòng. Bởi vì ta đã cân nhắc đến lợi và hại, nếu đỡ thì ta không được tiền làm thêm, nhưng không đỡ thì ta có thể sẽ bị đuổi — Có lẽ đây chính là hiện trạng của người làm công.
Chuyện sau đó thì cả thành đều biết. Bạch tướng cầm sổ sách đã được đánh tráo đi tố cáo Lâm phủ tham ô, lại bị Hoàng thượng nghi ngờ là vu oan hãm hại.
Trước đó cậu chủ đã lặng lẽ góp nhặt chứng cứ Bạch tướng vơ vét của sân, hối lộ tham nhũng nhiều năm, nhân lúc này đã ra roi thúc ngựa báo cáo triều đình ngay trong đêm. Nghe nói có thế lực của Thái hậu muốn ngăn cản, nhưng lần tham ô quân lương này đã dẫn đến tình hình chiến đấu thê thảm, xương cốt tráng sĩ chưa lạnh, cho dù là ai cũng không giữ được tội nhân thông đồng với địch bán nước.
Sau khi Bạch tướng bị cách chức, ta từng hỏi cậu chủ, vì sao sổ sách cậu ấy giao cho ta lại có chữ viết của Lâm tướng.
Cậu chủ đang cầm bút lông luyện chữ, nghe lời ấy thì cười nhạt, nói tết m lịch hàng năm viết câu đối xuân thay Lâm phủ cũng không phải viết không, chuyện bắt chước chữ viết này cậu ấy đã sớm quen tay rồi.
Nói xong thì đẩy tờ giấy đến trước mặt ta, là một câu thơ mô phỏng theo chữ viết như mèo cào của cô Lâm.
“Tuổi nhỏ gặp gỡ liền hiểu nhau, mỗi năm bên cạnh cùng khanh thề.”
— HẾT —
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT