Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Sau khi bắn liên thanh một chuỗi dài, Dennis rốt cục bất  tri bất giác phát hiện, trong thạch động dường như không có ai để ý đến anh ta, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm cúc đá cực đại mà Thâm Lam đang xử lý trong tay.

Đối với Hạ Xuyên kiệm lời ít nói, anh ta kỳ thật đã quen, dù sao cũng không phải là ngày đầu tiên anh ta quen biết Hạ Xuyên.

Từ ba năm trước công ty WES cần phải xử lý một nhóm phôi thai thực nghiệm quan trọng đã từng dùng số tiền lớn thuê Hạ Xuyên, khi đó Dennis vẫn chỉ là một trợ lý nghiên cứu viên.

Anh ta vẫn luôn nhớ rõ bộ dáng cậu ta khi lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Xuyên.

Nổi bật giữa hai người Châu Á khác là làn da vô cùng trắng, ánh mặt trời chiếu đến, tưởng chừng như có thể xuyên thấu qua, ngũ quan rất đẹp, lại bởi vì khuôn mặt luôn nghiêm lại, lộ vẻ lạnh lùng, tản ra khí tức “người sống chớ tới gần” nồng đậm.

Cậu ta với vóc dáng một mét tám ba ở giữa một đám người  u Mĩ cũng không tính là cao, lại bởi vì tỉ lệ cân đối, lộ vẻ rắn rỏi cao lớn. Một thân áo sơ mi màu xám cùng quần âu thẳng thớm nhã nhặn lại gọn gàng, một chút trang sức dư thừa cũng không có.

Tóm lại, nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra cậu ta là nhân vật có giá trị vũ lực rất cao, mà càng giống từ trong công ty thống kê bảo hiểm ở khu phố tài chính đối diện đi ra. Cứ hễ ngày nào có mặt cậu ta, mấy nữ đồng nghiệp của Dennis lại đặc biệt bất bình thường.

Khi đó mỗi tuần Dennis sẽ đi phòng tập thể thao ra vẻ, luyện được một thân cơ bắp cũng không tệ lắm, lúc mới đầu anh ta vô cùng hoài nghi Hạ Xuyên với “cánh tay còn không to bằng anh ta” là một kẻ chủ nghĩa hình thức, nên mắc bệnh thiếu não chạy tới thử Hạ Xuyên mấy lần, trở về đều lấy việc sai khớp cổ tay mà chấm dứt, còn chưa tiếp xúc, đã rắc rắc mấy tiếng, thanh thúy đến mức Dennis sắp khóc rồi, hơn nữa kéo dài không quá hai giây, quá trình vô cùng hình thức hóa.

Dù sao Dennis lén lút tiến đến đánh lén, còn chưa chạm đến một sợi tóc, đã ôm cổ tay gào khóc nhảy ra, vẫn chưa nhảy được hai cái, giây tiếp theo cổ tay lại bị đụng đến, chênh lệch đó quả thực giống như Hạ Xuyên đang chơi đùa, đơn phương “bắt nạt bạn nhỏ” vậy.

Sau ba phen mấy bận, cuối cùng Dennis cũng nghe được một câu đánh giá duy nhất từ trong cái miệng tích chữ như vàng của Hạ Xuyên, lời ít mà ý nhiều: “có bệnh”.

Không thể không nói lời đánh giá này không sai chút nào,Dennis đại khái có hơi bệnh, không phải gì khác, chính là có hơi hèn. Anh ta tin cái gì chẳng tin, cố tình lại tin một câu tục ngữ phương Đông “Không đánh nhau thì không quen biết”, cũng không để ý người ta đánh là kỳ phùng địch thủ thế lực nganh nhau, còn anh ta là đơn phương bị đánh, cứ thế cảm thấy tính cách của Hạ Xuyên đặc biệt hợp khẩu vị của anh ta, vội vàng muốn kết giao làm bạn bè.

Một lần chính là ba năm.

Trên thực tế trong ba năm này, Hạ Xuyên luôn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, liên lạc với Dennis cũng không tính là nhiều, mười lần có đến chín lần đều là Dennis đi tìm anh, còn lại một lần là vô tình gặp được, có thể đối với Hạ Xuyên mà nói, hai người bọn họ càng giống như quen biết hời hợt, nhưng trên thực tế, cho dù chỉ ở mức độ hời hợt thì anh cũng đã cứu mạng Dennis rất nhiều lần.

Huống chi, lấy tính cách và hành tung không thấy bóng dáng của Hạ Xuyên, cái gọi là “quen biết hời hợt” của anh căn bản cũng đã chạm đỉnh rồi.

Chỉ là, trong cuộc sống có một tên núi băng, còn rất biết tiêu nóng hạ nhiệt, nhiều hơn một người, thì vẫn có chút đông lạnh đến hoảng…

Dennis yên lặng nhìn Thâm Lam đang ngồi dựa thạch động, vị này nhìn qua có vẻ tám lạng nửa cân với Hạ Xuyên, tựa hồ cũng là một tên không thích để ý người khác. Lúc ánh mắt của anh ta quét đến vải trắng quấn quanh hông Thâm Lam thì hơi ngừng một chút, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt.

Anh ta vừa nhìn vừa sờ sờ thân trần của mình, cảm giác mình đã nghèo túng thành thế này rồi, còn bị cướp sạch quần áo, quả thực là cực kỳ tàn ác…

Nhưng khi anh ta thấy trên mặt Thâm Lam mang theo khí tức hung hãn, một đường nhìn đến cơ ngực rắn chắc sung mãn cùng cơ bụng có màu như socola, đành phải sờ cái bụng thịt hai năm đã hợp nhất lãnh thổ của mình, lặng lẽ chấp nhận.

Sau khi nhìn chằm chằm cúc đá đang tỏa hương chảy nước miếng nửa ngày, anh ta rốt cục phát hiện chỗ không thích hợp.

Anh ta vốn tưởng rằng Hạ Xuyên tha anh ta vào trong thạch động này thì có thể tạm thời yên tâm, đuối nước lại tiêu hao lượng lớn thể lực mệt nhọc quá độ, nên mới nằm mãi một chỗ lười động đậy, hơn nữa trong động ánh lửa chiếu rọi, chung quanh đều là một mảnh vàng ấm, nhìn không rõ sắc mặt người ta có phải đang tái nhợt hay không.

Dennis từ trong mê hoặc của đồ ăn phục hồi lại tinh thần thì vừa nghĩ đã buồn bực, tâm phòng bị của Hạ Xuyên rất mạnh, ở cái nơi quỷ quái chim không thèm ỉa này, sẽ yên lòng nằm đó, nhìn một người lạ xử lý đồ ăn? Xử lý xong rồi cậu ta sẽ ăn?

Vì thế anh ta loạt xoạt chuyển tới bên cạnh Hạ Xuyên, có chút bận tâm nhìn anh, nói: “Có phải cậu không thoải mái không, Xuyên?”

Lúc này trong cổ họng Hạ Xuyên vừa khô vừa chát, còn tràn ngập mùi máu tươi, lười mở miệng, nên ý tứ gật đầu một cái, sau đó nâng lên ba ngón tay phải, xua xua, ý là “Ngồi chỗ nào thì trở lại chỗ đó, đừng chắn ánh sáng”.

Dennis theo bản năng nghe theo, vừa mới quay đầu dịch chuyển từng bước, lại như nghĩ tới cái gì dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía Hạ Xuyên: “Đúng rồi! Trước khi tôi bất tỉnh, cách rất gần chỗ chúng ta không phải có một thương long nổi lên à?! Cậu kéo tôi vào trong thạch động này thế nào? Chẳng lẽ thương long không đói bụng, nổi lên phơi nắng, phơi đủ rồi thì chìm trở về?”

Nhắc tới thương long, Hạ Xuyên lại cảm thấy đau đớn sau lưng trầm trọng hơn, nhịn không được nhíu mày, anh vừa định xua tay tiếp tục đuổi Dennis “tự vạch áo cho người xem lưng” lần nữa, chợt nghe hai tiếng thanh thúy “răng rắc” từ bên cạnh truyền tới.

Hai người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy Thâm Lam đã dùng tay không bẻ vỡ vỏ ngoài rắn chắc của con cúc đá, gọn gàng linh hoạt, ngay cả giọt máu cũng không đổ, đã lấy được thịt giấu ở trong vỏ cúc đá ra.

Hạ Xuyên từng thấy qua hoá thạch của vỏ cúc đá trong viện bảo tàng chứ chưa từng thấy qua trong vỏ con cúc đá đến tột cùng là có bộ dáng gì.

Hiện tại Thâm Lam lấy toàn bộ thịt của con cúc đá ra, đập vào mắt anh đầu tiên chính là một đống xúc tu tròn ở phía dưới…

Bởi vì bị lửa nướng qua một chút, những xúc tu này đã cuốn cong lên, cuộn vòng lại dây dưa cùng một chỗ, ngắn đi một đoạn, khiến cái đầu bên trên càng có vẻ to lớn, tỉ lệ có hơi bị lệch—— nhìn tổng thể, như có họ hàng gần với bạch tuộc hoặc là cá mực, ngay cả mùi thơm sau khi nướng chín, ngửi vào cũng có chút giống.

Dennis yên lặng lau khóe miệng: “Tôi chỉ từng thấy qua bức tranh phục dựng con cúc đá, còn chưa thấy qua bộ dạng của nó sau khi nướng chín…”

Hạ Xuyên lại liếc nhìn thịt của con cúc đá kia một cái, sau đó yên lặng quay mặt đi.

Thâm Lam mang theo thịt cúc đá nhìn trước sau một vòng, xác nhận nướng chín rồi, liền đứng lên, bước đến trước mặt Hạ Xuyên.

Rõ ràng có một khoảng đất trống có thể đặt chân, hắn lại không đứng, lại cố ý đúng lý hợp tình vẻ mặt thản nhiên chen đến giữa Hạ Xuyên và Dennis, cứ thế ngăn cách Dennis ra sau lưng, một bộ “căn bản không tồn tại người này”, rồi sau đó giơ thịt con cúc đá cực đại trong tay lên, quơ quơ trước mặt Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên vẻ mặt một lời khó nói hết.

Đầu Thâm Lam rất cao, cơ thể lại rắn chắc, Dennis bị ngăn ở phía sau hoàn toàn bế tắc, đành phải gian nan ló đầu ra, trông mong mà nhìn chằm chằm thịt cúc đá kia, giải thích thay Hạ Xuyên: “Người này ấy mà, đồ trông xấu xấu cậu ta sẽ không ăn, nhất là loại cá mực bạch tuộc có đầu lớn, có xúc tu, trong giảo hoạt lại có hơi ngốc…”

Thâm Lam nghe vậy, thịt cúc đá đung đưa trong tay hắn bỗng ngừng một chút.

Dennis tiếp tục bổ sung: “Quan trọng nhất là mấy cái giác hút trên xúc tu kia, cậu ta nhìn thấy sẽ hoảng, nhìn nhiều một chút là muốn nạo toàn bộ chúng nó đi…”

Thâm Lam: “…”

Hắn bắt lấy một cái xúc tu kéo thẳng nhìn thoáng qua, sau đó trong tay nhanh chóng lật mấy lượt, cũng không biết hắn làm như thế nào, chờ Hạ Xuyên quay mặt qua, đã thấy Thâm Lam cầm xúc tu trơn bóng không còn giác hút lung lay trước mặt anh hai cái, ý bảo anh ăn.

Giác hút đâu?

Hạ Xuyên có chút buồn bực, chỉ thấy Dennis phía sau Thâm Lam vẻ mặt ngây ngốc trừng mắt.

Anh từ ánh mắt Dennis nhìn qua, chỉ thấy trong tay anh ta đang cầm một đống xúc tu bị tước, tất cả đều là mặt mang giác hút…

Hạ Xuyên: “…”

“Làm, làm thế nào vậy… Trong tay anh mang theo lưỡi dao à?” Dennis há to miệng, xách một cái trong đó lên, chỉ thấy bóng loáng sạch sẽ, giống như bị thứ gì sắc bén gọt ra trong tức khắc vậy.

Không ngoài dự kiến, câu hỏi này vẫn không được Thâm Lam trả lời.

Dennis cũng không rối rắm việc bản thân không được để ý tới, thật vất vả mới được thưởng ăn chút gì trước mặt tổ tông này, anh ta lại đói không chịu được, cũng không quan tâm cái này có vệ sinh có gia vị hay không, lập tức cầm một cái lên bắt đầu ăn.

Người này có một đặc điểm, ăn cái gì cũng đều có dáng vẻ ăn rất ngon, khiến người ở cùng anh ta cũng nhịn không được cảm thấy hơi đói.

Hạ Xuyên nhìn hai cái, nâng cánh tay có chút nặng lên, tiếp nhận xúc tu không có giác hút thoạt nhìn có vẻ đẹp hơn trong tay Thâm Lam, há mồm cắn một miếng.

Anh vốn tưởng rằng đồ được tùy tùy tiện tiện nướng ra như vậy mùi vị tuyệt đối làm cho người ta không dám khen ngon, nhưng thực tế ăn vào miệng rồi, hương vị lại không tệ, cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân thể lực tiêu hao quá nhiều, lại đói bụng rất lâu hay không.

Thâm Lam thấy anh cuối cùng cũng nguyện ý ăn một chút liền hai ba cái tước sạch sẽ xúc tu còn lại, đưa cho Hạ Xuyên và Dennis, chính mình thì mang theo đầu con cúc đá vòng qua đống lửa đi về hướng cửa động.

Hạ Xuyên nhìn bóng lưng của hắn bị ánh lửa chắn hơn phân nửa, rồi sau đó nghiêng thân một cái, cứ như vậy nhảy ra cửa động, tiếp theo liền nghe thấy một tiếng “rầm” vào nước.

Nhưng mà nghe tiếng bọt nước kia lại có vẻ kỳ quái… Luôn cảm thấy người bình thường vừa lặn vào trong nước, tựa hồ sẽ  không có bọt nước lớn như vậy, huống chi, nhìn tư thế Thâm Lam kia, khả năng bơi tuyệt đối tốt không phải bàn, vậy càng không nên có động tĩnh lớn như vậy.

Dennis ngậm một cái xúc tu nướng trừng mắt ngốc ở nơi đó, ngây người một lúc lâu, anh ta mới trở mình đứng lên, vội vàng chạy đến cửa động, sau khi nhìn xung quanh hai cái, khuôn mặt trắng bệch lùi về, lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, nói với Hạ Xuyên: “Trời ạ! Bên ngoài cửa động chính là biển… Nhìn không tới bờ, trăng đặc biệt to, tôi liếc mắt nhìn qua đều là ánh sáng trôi nổi, căn bản không tìm thấy bờ ở nơi nào, cậu kéo tôi tới đây như thế nào vậy? Còn nữa người vừa rồi là ai? Anh ta là người câm à? Sao có cảm giác không biết nói… Anh ta nhảy vào trong biển như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ? Ngày mai chúng ta có thể chứng kiến một xác chết trôi ở trên biển không?!”

Hạ Xuyên: “…”

Sự thật chứng minh, xác chết trôi bọn họ không nhìn thấy, bởi vì một lát sau, khi hai người giải quyết xúc tu của con cúc đá khổng lồ không còn bao nhiêu, thì có tiếng nước rất nhỏ, mái tóc màu nâu đậm quen thuộc của Thâm Lam lại xuất hiện ở cửa động.

Hắn lại biến mình thành quỷ nước, cả người ướt đẫm nhỏ tong tong, mỗi bước một dấu chân bằng nước vòng qua đống lửa, đi tới trong động, tiện tay ném một thứ gì đó đen như mực trong tay đến trước mặt Hạ Xuyên và Dennis.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Dennis: nguyên một con cúc đá lớn, to gần một mét...…

Hạ Xuyên: Ừ.

Dennis: Ăn hết rồi, ngày mai trôi nổi trên biển hẳn sẽ là hai chúng ta…

Hạ Xuyên:...... Anh có thể câm miệng được rồi đó.

Thâm Lam túm lấy đầu cúc đá ném xuống biển.

Xem ra cúc đá một mét trong nháy mắt chỉ còn nguyên vẹn một phần ba.

Dennis:...... Cái này cũng quá nhiều rồi nhỉ!

Thâm Lam đưa ba phần tư cho Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên:…

Dennis: Có còn nhân tính không thế? 

Thâm Lam một giây sau biến thành Thương Long: Ngại quá, tôi không phải người.

Hết chương 5


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp